Mẹ 15 năm cõng con đi chữa bệnh: Ban đầu cháu chỉ ngủ ít, khóc nhiều lúc 4 tháng tuổi

19

Con mắc bệnh bại_não, tự_kỷ suốt 15 năm không đi lại, không nói cười… Giờ đây, người mẹ chấp nhận đánh đổi tất cả để mong con gọi được tiếng mẹ và đứng được trên đôi chân của mình.

Giữa trưa hè nắng nóng, trong căn phòng trọ rộng chưa đầy 5m2, chị Trần Thị Hường (SN 1975, ở TT Nghèn, Can Lộc, Hà Tĩnh) vừa lau mồ hôi vừa bóp chân tay cho đứa con trai đang nằm co_quắp ở góc giường. Con trai chị Hường tên Nguyễn Hữu Vương được phát hiện mắc bệnh bại não khi 4 tháng tuổi. Suốt 15 năm qua, người mẹ này cõng con đi khắp trần gian, nhưng đến nay cháu Vương vẫn chưa thể đi được trên đôi chân của mình.

Vợ chồng chị Hường lấy nhau từ khi còn khá trẻ, đến nay đã có với nhau 4 mặt con, cháu Nguyễn Hữu Vương là con thứ 3 trong gia đình. Lúc mới chào đời, Vương cũng giống như bao đứa trẻ bình thường khác. Khi được 4 tháng tuổi, chị Hường mới thấy con xuất hiện những biểu hiện bất thường.

Ban đầu Vương ít ngủ, khóc_nhiều đến mức người mệt_lả đi. Thấy con có biểu hiện lạ, vợ chồng chị Hường mới đưa đi khám ở bệnh viện tỉnh, sau đó lại đưa bệnh viện Nhi Trung ương để khám thêm lần nữa. Cả hai lần khám bác sĩ đều kết luận Vương bị bệnh_bại_não. Nhận được kết quả thông báo của bác sĩ, chị Hường ôm mặt khóc_nức_nở ngay ngoài phòng bệnh. Đó cũng là thời gian đánh dấu chuỗi ngày dài cơ cực của người mẹ_khốn_khổ này.

Đã vậy, năm 2012 chồng chị Hường là anh Nguyễn Hữu Hùng (SN 1965) bỗng nhiễn bị bệnh_tâm_thần, đập_phá đồ đạc, đuổi mắng vợ con. “Nay tôi đưa cháu Vương ra Hà Nội theo lịch hẹn của bác sĩ, ở nhà chồng không biết sẽ ra sao. Ngoài tâm_thần, anh ấy còn bị thoát vị đĩa đệm, loét_dạ_dày nên tôi rất lo lắng nếu phải vắng nhà lâu ngày”, chị Hường chia sẻ.

Bao năm bế con đi chữa bệnh nhưng chẳng hề thuyên giảm, đã vậy cháu Vương còn mắc thêm chứng_tự_kỷ, mắt bị_đục_thủy_tinh_thể khiến thị lực giảm sút. Trên chiếc giường cũ kỹ ở xóm trọ, Vương ú ớ như muốn nói gì nhưng không ai hiểu. Nằm yên được một lúc, Vương lại đưa hai chân đang run bần bật lên rồi giãy giụa. Thấy con như vậy, chị Hường nói: “Có hôm đang ngủ cháu đưa chân lên cao rồi tự_cắn_xé quần áo, cào_xé cơ thể mình. Những lúc vậy, tôi lại phải ôm lấy con, dỗ dành, nịnh nọt”.

Bao năm qua vì ảnh hưởng của bệnh_tật, Vương chưa khi nào có một giấc ngủ ngon lành. Quần áo cũng không còn chiếc nào lành lặn vì có ngày em xé đến cả chục lần. Thậm chí đến móng tay cũng không mọc kịp vì Vương liên tục_cắn_cụt, có những lúc mặt mũi sưng_to và tím_bầm vì em tự_đấm vào mặt mình. “Không biết bao lần đi làm về tôi thấy mặt mũi con rớm m.á.u, nguyên nhân là do con tự đánh bản thân mình”, chị Hường đau_đớn kể.

Suốt 15 năm qua, người mẹ khốn khổ không còn nhớ đã cõng con đi đến bao nơi chỉ với hy vọng duy nhất con bước được trên đôi chân của mình. Riêng ở Bệnh viện Nhi Trung ương, cứ 2 tháng chị lại đưa con ra ở trọ 3 tuần để tập vật lý trị liệu. Tiền chữa bệnh cho con đã tốn, tiền đi lại, ăn ở chị Hường cũng phải vay mượn để đưa con đi chữa bệnh.

“Dù khó khăn đến đâu, vất vả như thế nào tôi cũng sẽ cố gắng. Ước nguyện lớn nhất của cuộc đời tôi là con có thể gọi được một tiếng “Mẹ” và có thể ngồi chơi vui vẻ, đi được trên đôi chân của mình. Chỉ như vậy thôi là tôi mãn nguyện lắm rồi”, chị Hường nói trong nước mắt.



Cứ 2 tháng mẹ con chị Hường lại ra Hà Nội 3 tuần để chữa bệnh.

Khi câu chuyện vẫn còn dang dở, tiếng chuông đồng hồ reo lên, đó cũng là lúc chị Hường phải cõng cậu con trai vào viện để điều trị. Trên con đường đến phòng bệnh, người mẹ này tâm sự: “Mẹ sẽ cõng con suốt cuộc đời, chừng nào con có thể tự đứng, tự đi được thì thôi…”.

Nguồn: http://thoidaiplus.giadinh.net.vn/15-nam-cong-con-di-khap-the-gian-nguoi-phu-nu-chi-mong-mot-lan-con-cat-tieng-goi-me-d243965.html

SHARE