Trời vừa rạng sáng, An chở vợ đến bệnh viện khi cô bắt đầu đau bụng chuyển dạ. Ngồi trong phòng chờ, anh cảm thấy mọi thứ thật bức bối. Vợ anh, Hương, đã được đưa vào phòng sinh từ lâu, nhưng bác sĩ báo rằng cần phải chờ thêm một thời gian để chuẩn bị thuốc kích đẻ. An bắt đầu khó chịu, trách móc rằng tại sao việc này lại kéo dài như vậy.
Hai bà mẹ, mẹ anh và mẹ Hương, thay phiên trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng An không đủ kiên nhẫn. Nhìn đồng hồ, anh bực bội đứng dậy.“Con đi ra ngoài chút, hai mẹ coi vợ con giùm.”
Không đợi ai phản đối, An bước ra khỏi phòng, leo lên xe máy và phóng đi. Lòng anh chỉ nghĩ đến Hạnh – cô bồ nhí trẻ trung đầy năng lượng, người luôn làm anh cảm thấy “được sống” hơn là những ngày tháng mệt mỏi bên gia đình.
Tại một quán cà phê quen thuộc, An gặp Hạnh. Hai người cười nói vui vẻ, tận hưởng vài giờ tự do. An không hề cảm thấy tội lỗi, tự nhủ rằng khi trở về, vợ sẽ ôm con, mọi chuyện rồi cũng êm đẹp như những lần trước.
Nhưng đời không đơn giản như anh nghĩ.
Khi An trở lại bệnh viện, anh thấy không khí lạ lùng. Những ánh mắt lo lắng và tiếng khóc từ xa khiến tim anh bỗng dưng nhói lên. Vội chạy đến, anh thấy mẹ mình và mẹ vợ đang ôm nhau khóc nức nở.
“Hương… không qua khỏi…” – một bác sĩ nói với anh, giọng trầm mặc.
An khựng lại, không tin vào tai mình. Anh lao vào phòng, nhưng chỉ thấy một thân thể lạnh ngắt nằm bất động. Hương đã ra đi vì băng huyết sau khi không được chăm sóc kịp thời.
An quỵ xuống. Hình ảnh Hạnh, nụ cười, ly cà phê sáng nay bỗng trở thành lưỡi dao đâm vào lòng anh. Cái “đã cái nư” ngu ngốc của anh đã cướp đi người vợ tần tảo và cả tương lai gia đình.
Khi tiếng khóc của con trai sơ sinh vang lên, An ngẩng đầu nhìn, nhưng niềm vui chào đón con đầu lòng đã không còn. Thay vào đó, là tang tóc, là sự mất mát mà anh không bao giờ bù đắp nổi.
Từ hôm ấy, An sống trong nỗi ân hận giày vò. Anh đã đánh đổi tất cả chỉ để thỏa mãn phút giây ích kỷ. Và mỗi lần nhìn con trai, anh lại thấy hình bóng Hương – người đã hy sinh cả mạng sống để đưa con họ đến thế giới này. Nhưng cô không còn nữa, bởi chính sự vô tâm của anh.