Vợ con chỉ được ăn mỗi cơm trắng trong khi mâm cơm đãi bạn của chồng tôi thế này đây. Nhìn mâm cơm tôi ứa nước mắt bế con về ngoại, không quên để lại trên mâm 1 thứ l;ạ, bạn bè vừa ngồi xuống đã đứng dậy b;ỏ về ngay, tôi ngồi rung đùi chờ xem kịch hay…
Nhìn mâm cơm chồng đãi bạn, tôi ứa nước mắt bế con về ngoại.
Về nhà đã thấy chồng nhậu với đám bạn, nhìn mâm chỉ còn vỏ tôm và nang mực, tim tôi như thắt lại vì thương con; nước mắt ứa ra, tôi lặng lẽ dọn đồ bế con về ngoại.
Vợ chồng tôi đều là công nhân nên tiền bạc không mấy dư dả. Đã thế, chồng tôi còn ham nhậu và sĩ diện với bạn bè. Anh ấy có thể tính toán từng đồng mua sữa hay lựa loại bỉm rẻ tiền cho con. Nhưng lại sẵn sàng bỏ ra vài trăm nghìn cho một bữa nhậu với bạn. Bạn bè hỏi vay tiền, anh ấy còn có thể lấy tiền tiết kiệm sinh con của tôi để cho bạn vay mà không hỏi ý kiến của vợ.
Vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà vợ chồng tôi thường hay tranh cãi, thậm chí hồi mang bầu 7 tháng, tôi còn có ý định ly hôn. Nếu không phải chồng năn nỉ, hứa hẹn thay đổi, có lẽ tôi đã không quay lại với anh.
Tôi sinh con, nhận tiền bảo hiểm thai sản được hơn 20 triệu đồng. Với chúng tôi mà nói, đó được xem là một số tiền lớn. Tôi dự định sẽ dùng số tiền đó để mở tiệm tạp hóa bán trong khu công nhân. Như thế tôi vừa tiện trông con vừa kiếm được đồng ra đồng vào. Tôi chỉ không ngờ, chồng lại lấy tiền đó gửi về cho em gái anh mua xe máy.
Biết chuyện, tôi hỏi tại sao chồng không nói trước với mình thì anh bảo em gái đang cần gấp để mua xe đi làm, anh không thể không cho mượn. Mà cho em chồng mượn, tôi không thể đòi lại ngay được, cũng không thể trách cứ nhà chồng được, chỉ đành ôm ấm ức và giận chồng vô cùng.
Tôi nên làm sao đây?
2 ngày trước, con nói thèm ăn mực, tôm vì thấy con của bác Vi (hàng xóm nhà tôi) ăn rất ngon. Thương con, ngay hôm sau, tôi lấy 400 nghìn trong tiền tiết kiệm để mua một cân tôm và 2 con mực to, dự định hấp cho con ăn. Mua rồi, tôi làm sạch, bỏ hộp cất kĩ trong ngăn đá tủ lạnh vì sợ chồng trông thấy.
Chiều qua, vừa tan làm, tôi đã háo hức đi đón con rồi nói tối sẽ làm tôm mực cho con ăn. Thằng bé mừng rỡ reo hò. Nào ngờ về đến nhà đã thấy chồng ngồi nhậu với đám bạn. Linh tính tôi mách bảo điều không hay. Quả nhiên, nhìn vào mâm nhậu chỉ còn vỏ tôm và nang mực, tim tôi như thắt lại, nước mắt ứa ra.
Chồng tôi vẫn cười ha hả với đám bạn của mình, còn cười cợt bảo tôi giấu đồ ăn kĩ quá, anh ta phải lục lọi mãi mới tìm ra. Nhìn đám đàn ông ngà ngà say, tôi đau đớn thu dọn đồ đạc rồi đưa con ra bến xe.
Trên đường đi, con cứ hỏi mẹ không nấu tôm mực cho con ăn à? Tôi khóc, dỗ dành con, bảo để về ngoại rồi ăn.
Bây giờ, mẹ con tôi vẫn đang ở nhà ngoại. Bố mẹ, anh chị tôi biết chuyện thì khuyên tôi nên ly hôn, giải thoát cho mình và con. Tôi cũng muốn thế. Nhưng thấy con còn nhỏ, công việc còn dang dở, rồi còn tiền thưởng Tết cuối năm khiến tôi phân vân nhiều. Tôi nên làm sao mới tốt nhất đây?