CƯỚI VỢ VỀ HÃY RA Ở RIÊNG!!
Người đàn ông nào cũng nghĩ: bố mẹ mình rất tốt, rất vui vẻ luôn yêu thương con cháu trong nhà. Và đặc biệt, luôn xem con dâu như con ruột. Cũng vì thế mà họ chẳng bao giờ nghĩ được nỗi khổ khi làm dâu của vợ mình.
Đúng! với các anh, dù có gây bao lỗi lầm nhỏ to thì bố mẹ cũng chỉ mắng vài câu rồi bao dung tất cả. Đơn giản chỉ vì các anh là máu mủ ruột rà, là thành viên trong gia đình bao năm nay. Nhưng với con dâu thì không đơn thuần là thế. Nếu con dâu làm tốt thì được xem là điều hiển nhiên, nhưng nếu làm sai thì bị “nhớ mãi, để ý mãi, nhắc mãi, không quên”.
Các anh nghĩ do vợ mình “nghĩ nhiều, làm quá” cũng đúng thôi, vì các anh nào có bao giờ cảm nhận được nỗi lòng của vợ đâu. Là con cái ruột thịt trong nhà, làm việc gì cũng tự nhiên, chả phải đi thưa về dạ, chả phải lo cơm nước xong chưa, chả phải lo chuyện nhà, con cái cha mẹ ốm đau cũng đâu phải động tay đến, nên ai nào có hiểu cảnh vợ mới về sống chung với nhà chồng sẽ khúm núm khép nép, rối bời thế nào? Các mặc định rằng cha mẹ các anh thương các anh như thế nào thì thương con dâu như thế ấy.
Cũng vì thế mà khi vợ than thở, các anh cứ nghĩ vợ mình càm ràm, lèm bèm, kêu ca, khó tính, không biết điều, không thích nhà chồng, việc nhà con cái cũng không làm gì được…
Các anh không hiểu rằng vợ mình hy sinh rất nhiều nhưng gia đình anh coi đó là điều hiển nhiên. Cô ấy ố:m cũng không dám nghỉ ngơi vì sợ bị cho là làm biếng nên giả vờ. Cô ấy muốn mua đôi giày, bộ váy sợ bị cho là hoang phí, cô ấy muốn đi gặp gỡ bè thì sợ bị cho là rảnh rỗi đi ngồi lê, muốn ăn những thứ mình thích ko dám mua ăn, muốn mặc những thứ mình muốn ko dám mua mặc. Có ti tỉ thứ cô ấy muốn nhưng đều ko dám làm. Chỉ vì sống chung với nhà chồng.
Mỗi cha mẹ chồng nếu ai cũng biết bảo vệ con dâu của mình thì chắc chắn ít gia đình phải ly hôn.
Cũng là phận đàn bà, trải qua mấy chục năm làm dâu làm mẹ, vậy mà các mẹ chồng vẫn mãi “không chịu hiểu” nỗi khổ tâm của các con dâu, con dâu của các bà bây giờ cũng chính là các bà ngày ấy cơ mà…
Người chồng khôn là biết tạo dựng cuộc sống riêng của mình, đừng nghĩ rằng ra ở riêng là bất hiếu, là không thương cha mẹ. Ra riêng để sống tự lập, để có trách nhiệm với chính cuộc đời của mình, với chính gia đình nhỏ của mình, với chính cha mẹ mình. Không dựa dẫm, ỷ lại, không bị chi phối khi quyết định một việc quan trọng của cuộc đời mình. Khi cha mẹ còn khỏe, còn tự chăm sóc được bản thân, hãy xông pha và trưởng thành hơn, để sau này khi cha mẹ già yếu đi, chúng ta cũng đủ khả năng phụng dưỡng cha mẹ tuổi già.
Người phụ nữ nào cũng muốn có một mái ấm riêng, một không gian riêng được tự do thoải mái chăm lo cho chồng con và được tự do là chính mình trong ngôi nhà của mình. Hẳn đó cũng là mong ước của các bậc mẹ chồng hồi về làm dâu.
Hãy hiểu cho những bà vợ muốn ở riêng, bởi vì không phải họ không yêu thương cha mẹ mình, mà là vì họ sợ những thứ không nên có đối với một gia đình hạnh phúc!
Hãy thông cảm cho những người vợ ấy, và trưởng thành hơn để bảo vệ gia đình mình trước những câu chuyện có thể sẽ xảy ra giữa câu chuyện muôn thuở “nàng dâu – nhà chồng”!
Nguồn: Sưu tầm