Chồng dù rất yêu thương tôi nhưng giữa chúng tôi có nhiều bất đồng do khác biệt văn hóa và ngôn ngữ. Tôi muốn gửi tiền về Việt Nam giúp đỡ gia đình hàng tháng nhưng anh không thích.
Tôi là một người Việt đang làm dâu tại Anh nhưng cũng có rất nhiều người bạn lấy chồng ở Mỹ nên hiểu khá rõ những khó khăn mà các cô dâu hay gặp phải.
Chồng tôi người Anh, dù rất yêu thương tôi nhưng giữa chúng tôi cũng có rất nhiều bất đồng do khác biệt về văn hoá và ngôn ngữ. Những người bạn tôi lấy chồng ở bên Mỹ cũng vậy.
Gia đình tôi ở Việt Nam rất nghèo khó nhưng chồng tôi không bận tâm lắm. Đối với anh, tình yêu giữa tôi và anh là quan trọng nhất. Điều này tôi không thể kiếm được ở đàn ông Việt Nam. Tôi có hai mối tình trước với người Việt nhưng không thành. Ba mẹ các chàng phản đối kịch liệt do gia đình tôi quá nghèo và nghề nghiệp của tôi không ổn định. Họ quá coi trọng vật chất.
Chồng tôi bây giờ không giống vậy.
Tuy yêu thương bố mẹ, nhưng không phải lúc nào anh cũng nghe lời ông bà như hai người yêu cũ của tôi. Tất nhiên tôi không nói mọi đàn ông Việt đều như thế. Đám cưới, đám hỏi gì anh cũng phải lo hết, cũng bưng quả, rước dâu như bao người đàn ông Việt khác. Tất cả các chi phí anh phải lo vì nhà tôi nghèo làm gì có tiền.
Rồi anh bảo lãnh tôi sang Anh. Cái ngày mơ ước ấy đã đến, tôi mừng rỡ vô cùng vì được hội ngộ cùng anh, cùng sống chung một mái nhà với anh mà không còn phải xa cách nhớ nhau từng ngày nữa. Được sang Anh thì tôi có cơ hội giúp gia đình mình hơn. Tôi cũng gia đình chồng như chị Hồng Ngọc.
Chồng tôi cũng rất yêu thương tôi và bố mẹ chồng cũng rất hạnh phúc nhưng điều gì cũng có mặt trái, góc khuất của nó. Anh biết gia đình tôi khó khăn, mẹ tôi bị đau nên không thể đi làm được, em tôi thì lại đi học. Anh đồng ý một năm gửi hai lần cho mẹ tôi chữa bệnh và tiền cho em tôi ăn học. Tuy nhiên, tiền hàng tháng thì anh không muốn gửi vì anh chỉ giúp những cái khó khăn thôi, chứ không thích biến nó thành nghĩa vụ. Anh nói còn phải lo cho cuộc sống của mình chứ không phải lúc nào cũng lo cho gia đình tôi hết được. Mâu thuẫn cũng từ đó mà phát sinh.
Tôi thấy đa phần người Việt qua đây đều có thể lo cho gia đình ở Việt Nam. Tháng nào họ cũng gửi tiền về nhà, nhiều người còn xây nhà cho gia đình nữa. Tôi mang tiếng lấy chồng Tây lại chỉ giúp được chút ít cho gia đình thôi. Nhà tôi khó khăn vẫn hoàn khó khăn, tôi rất buồn về điều đó. Bản thân tôi ở bên này sung sướng vì được chồng lo đầy đủ nhưng có ích gì khi cả gia đình tôi sống ở Việt Nam lại vất vả, trong khi mọi người lại trông chờ ở tôi. Tôi thấy anh chỉ cần bớt tiêu lại một chút thôi, chỉ cần bớt đi ăn nhà hàng, bớt mua sắm thì khoản tiền ấy cả nhà tôi có thể sống thoải mái hơn rồi. Nhưng anh không hiểu và không bao giờ hiểu, anh chỉ muốn tôi và anh sung sướng. Anh không lo lắng cho gia đình quá nhiều như tôi.
Một lần đi siêu thị, anh muốn mua một cái áo lạnh giá 100 bảng cho tôi (khoảng 3 triệu tiền Việt). Tôi thấy xót quá và nói cho tôi tiền này gửi về gia đình, số tiền đó đối với anh không lớn, nhưng lại giúp cho nhà tôi rất nhiều. Thế là chúng tôi cãi nhau. Anh nói tôi không thể sống cứ mãi về cho gia đình mãi được, mà phải sống cho bản thân.
Nhưng anh không thể nào hiểu được, tôi đâu thể chỉ sướng một mình. Mặc một chiếc áo đẹp nhưng nhà mình ở Việt Nam lại đói, không có cái ăn, tôi thấy buồn quá. Tôi thấy rõ sự khác biệt về văn hoá. Mẹ chồng tôi cũng vậy. Tuy bà rất yêu thương tôi nhưng cũng không vui gì khi biết vợ chồng tôi cãi nhau chỉ vì gửi tiền về Việt Nam.
Tôi quyết định đi làm để gửi tiền về cho gia đình. Đối với một người mới qua như tôi, kiếm được một việc làm ở đất nước này thật là khó. Tôi phải làm những công việc nặng nhọc nhất, như lau chùi sàn nhà, toilet, nhiều khi cũng buồn lắm nhưng cũng phải cố gắng vì gia đình. Anh cũng hay hỏi tiền tôi làm bao nhiêu một tháng.
Tôi không nói và cũng không nói thật về số tiền mà tôi gửi đi. Mâu thuẫn cũng từ đó nảy sinh vì anh nói tôi không nói thật.
Tuy không phải kiểm tra gì tôi nhưng anh muốn tôi phải tiêu xài cho bản thân được thoải mái. Anh thấy tôi tiết kiệm chẳng dám tiêu xài gì mà lúc nào tiền cũng hết dù chỉ đưa sinh hoạt cho gia đình một ít thì anh hiểu ra ngay thôi…
Còn nhiều góc khuất khác mà tôi chưa muốn nói ra cuộc sống làm dâu xứ người. Cuộc đời đâu phải chỉ là màu hồng, sao dễ như vậy?
Giả sử bạn làm dâu ở bên Mỹ thì bạn làm gì để sống trong khi bạn đã có một công việc khá tốt ở Việt Nam. Nhiều người có việc khá tốt ở Việt Nam nhưng khi qua Mỹ vẫn phải đi lau chùi đấy.
Bạn sống với chồng chẳng lẽ không có những bất đồng nào về văn hoá, ngôn ngữ? Cả gia đình chồng nữa chứ?
Ngay bản thân tôi nói tiếng Anh khá rành ở Việt Nam, nhưng đến lúc cãi nhau với chồng nhiều lúc cũng không hiểu anh nói gì vì nói nhanh quá, rồi dùng tiếng lóng, ngạn ngữ, làm sao mà mình hiểu hết được….
Tôi muốn mọi người khi chia sẻ một vấn đề gì thì cũng nên nói mặt tốt và cả mặt chưa tốt nữa chứ cứ giấu giếm và khoe tốt hết thì cũng khó tin lắm.
Tôi chỉ có vài dòng như vậy thôi.
Lan
Nguồn: vnexpress.net