Tôi từng nghe đâu đó, có người nói rằng tuổi trẻ cho phép chúng ta phạm sai lầm. Há chẳng phải, câu nói bâng quơ kia đã vô tình khiến chúng ta tự huyễn hoặc và dung túng cho bản thân, tự cho mình cái quyền được sai, sống lệch với bản ngã của chính mình?
Tôi từng nghe đâu đó, có người nói rằng tuổi trẻ cho phép chúng ta phạm sai lầm. Há chẳng phải, câu nói bâng quơ kia đã vô tình khiến chúng ta tự huyễn hoặc và dung túng cho bản thân, tự cho mình cái quyền được sai, sống lệch với bản ngã của chính mình?
Thời gian đằng đẵng không làm chúng ta trưởng thành, mà chính từ những tổn thương vụn vặt ta góp nhặt được trên hành trang trước ngõ cửa cuộc đời. Chúng ta không còn là những đứa trẻ mười tám đôi mươi, coi tình yêu là nơi hạnh phúc duy nhất để nương náu. Chúng ta của năm ấy, như một kẻ hành khất loay hoay trong thứ tình yêu non dại, dành hết những gì ta có cho một kẻ lạ mặt, vô tình hứa hẹn đoạn nhân duyên, mà cả hai chẳng thể giữ nổi một lời thề ước, bởi cuộc đời dài rộng, sợi tơ duyên đang buộc chặt bỗng chốc hoá hư không lúc nào chẳng hay.
Ta dốc cạn thanh xuân để yêu một người, lấy hết dũng khí để ôm trọn người ấy vào lòng. Ta hy sinh mọi thứ, quên mất rằng mình là ai, trong mắt chỉ hiện diện duy nhất một bóng hình, cố cưỡng cầu thứ tình cảm đã chết mòn trong hư ảo, bấu víu chút hồi ức cũ kỹ mong họ quay về, nhưng rốt cuộc, một cái ngoái đầu cũng là điều không thể. Mọi cuộc chia ly trên đời này đều có lý do, nhưng lý do chết tiệt nhất là phản bội và lừa dối, niềm tin rơi vỡ, kỷ niệm cũng trở nên nhàu nát từ giây phút người lỡ đập sai một nhịp nơi lồng ngực. Có người chọn cách giằng xé trái tim đã lỡ nhịp kia, miễn cưỡng níu giữ chút tình cảm hèn mọn đã thay lòng ấy, đau thương sống trong nước mắt chỉ bởi không muốn rời xa đối phương, không chịu khuất phục trước kẻ thứ ba. Có người chọn cách rời đi, quay lưng cho họ diễn tiếp vở kịch mang tên hạnh phúc, bình thản ngồi xem và tán thưởng diễn xuất kẻ đứng trên sân khấu, xé tan tấm vé đã thề hẹn sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, thế là hết duyên. Dù chọn cách nào, khi vết xước loang lổ vẫn vẹn nguyên, thời gian cũng lặng im bất lực, thì ta vẫn là kẻ thua cuộc.
Bởi vậy, đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận, hay tự lừa mình dối người rằng tuổi trẻ được quyền phạm sai lầm. Tất cả đều do chính sự lựa chọn của bản thân, cái giá của sai lầm mà chúng ta phải trả, có khi là cả một kiếp lênh đênh, đánh đổi nửa đời an yên. Rồi một buổi chiều nắng tắt, giật mình thoảng thốt, hoá ra, những năm tháng thanh xuân ấy, đã từng có một lời hứa bị vùi lấp dưới vết bụi của thời gian!
Đinh Kiều Ngân – Theo Girly.vn
Ảnh Victoria J Baxter