Anh rể khȏng nói nhiḕu, chỉ ᵭặt áo ngực của vợ lên bàn là tȏi ᵭủ hiểu anh ᵭang muṓn ᵭḕ cập ᵭḗn chuyện gì.
Sau khi ly hôn, tôi dắt theo 2 con về nhà bố mẹ sống. Bố mẹ thương tôi khó khăn, cũng muốn tạo điều kiện để tôi sống thoải mái hơn nên đã cho tôi mảnh đất. Tôi vay thêm tiền, chị gái cho tôi 150 triệu nữa, đủ để xây căn nhà cấp 4 nhỏ xinh, có 2 phòng ngủ và 1 phòng bếp. Một mình nuôi 2 con đang tuổi ăn học, tôi bị “đuối” theo đúng nghĩa, lúc nào trong đầu cũng loanh quanh chuyện tiền bạc. Tôi có liên hệ với chồng cũ vài lần, đòi tiền phụ cấp nuôi con nhưng anh ta không đoái hoài đến, chỉ bảo tôi dẫn con đi được thì nuôi được, đừng gọi cho anh ta nữa.Tôi khóc tức tưởi kể chuyện cho chị gái nghe. Từ hôm đó đến bây giờ là hơn 1 năm, đều đặn giữa tháng, chị gái sẽ đưa cho tôi 2 triệu, bảo là cho các cháu. Cũng nhờ số tiền đó mà cuộc sống của mẹ con tôi dễ dàng hơn một chút. Trong thâm tâm, tôi biết ơn chị lắm.
Chỉ có điều, anh rể không thích tôi. Anh ấy ít khi về nhà vợ, chỉ vào dịp lễ, Tết, hoặc những khi cần thiết, anh ấy mới về. Bình thường, chị tôi nhớ bố mẹ, nhớ cháu thì tự chở 2 con về chơi một lúc, sau đó tự về nhà. Chị nói tính chồng mình khắt khe, cộc cằn nhưng cũng thương vợ con. Bố mẹ tôi đau bệnh, anh rể cũng về thăm nom, cho tiền mua thuốc hoặc mua đồ bổ cho ông bà ăn uống thêm. Tính ra, anh ấy còn tốt hơn chồng cũ tôi gấp trăm lần.