Mang b:ầu lần 2 tôi ố:m ngh:én n:ặn:g không muốn nấu nướng gì nên chồng hay mua đồ ăn ngoài cho tôi. Hôm ấy bố chồng tới thăm, trên tay ôm chặt một chiếc túi lớn với 1 con gà trống và 2 thức khác nên trong. Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng trông ông có vể lạ nên tôi mở hẳn túi đồ ra xem. Bất chợt, một bọc nhỏ màu đen rơi ra, không những thế câu nói của ông sau đó làm tim tôi ng:hẹn th:ắt lại

101

Đứng trước mặt tôi là bố chồng, người đàn ông đã 80 tuổi, dáng người gầy gò, tay ôm chặt một chiếc túi lớn, vai áo phủ đầy sương lạnh.

Hà Nội những ngày đông, gió lạnh len lỏi qua từng con phố, hơi thở cũng hóa thành khói. Sáng hôm ấy, trời rét cắt da cắt thịt. Tôi vẫn còn nằm cuộn tròn trong chăn, ngần ngại rời khỏi hơi ấm. Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên kéo tôi ra khỏi giấc mơ mơ màng. Mặc vội chiếc áo dày, tôi chạy ra mở cửa, và trái tim tôi như chững lại.

Đứng trước mặt tôi là bố chồng, người đàn ông đã 80 tuổi, dáng người gầy gò, tay ôm chặt một chiếc túi lớn, vai áo phủ đầy sương lạnh. Ông thở dồn dập, gương mặt hằn lên những vệt đỏ vì gió rét. “Bố, sao bố không ở nhà nghỉ mà lại ra đường trong thời tiết thế này?”. Tôi vội vàng kéo ông vào nhà, cầm lấy chiếc túi nặng trĩu trên tay ông.

Ông cười hiền, giọng khàn khàn vì lạnh: “Bố lo mấy hôm nay rét đậm, con không ra chợ được, nên mang ít rau củ và gà nhà lên cho con”.

Tôi cảm động trước tấm lòng của bố chồng. (Ảnh minh họa)

Tôi cảm động trước tấm lòng của bố chồng. (Ảnh minh họa)

Câu nói đơn giản ấy khiến tim tôi thắt lại. Một người đàn ông ở tuổi xế chiều, giữa cái lạnh tê tái của mùa đông Hà Nội, lại lặn lội hơn 2 tiếng đồng hồ trên chiếc xe đạp cũ chỉ để mang đồ ăn đến cho tôi, người con dâu mà ông luôn yêu thương như con gái ruột.

Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi bước chân vào gia đình chồng. Khi ấy, bố chồng đã là một người đàn ông lớn tuổi, nhưng ánh mắt ông vẫn sáng ngời. Ông nói với tôi trong buổi gặp đầu tiên: “Con à, bố biết nhà mình không giàu, bố cũng chẳng có gì nhiều để cho con, nhưng bố hứa sẽ yêu thương con như con ruột”.

Và rồi ông đã giữ đúng lời hứa ấy.

Từ ngày tôi báo tin mang thai, ông luôn lo lắng cho tôi từng chút một. Hôm tôi nghén nặng, không ăn uống được gì, ông tự tay nấu cháo mang đến. Khi biết tôi phải đi làm xa, ông không ngại đường sá xa xôi, mỗi buổi trưa đều đạp xe mang cơm lên cho tôi. Ông từng nghiêm giọng nhắc nhở: “Con bầu bí là phải chú ý đến sức khỏe, công việc không quan trọng bằng con cái”.

Những lời nói ấy không chỉ là lời dặn dò mà còn là sự quan tâm sâu sắc của ông dành cho tôi.

Câu chuyện khiến tôi nhớ mãi là ngày tôi sinh con đầu lòng. Khi ấy, tôi đã mang thai đủ tháng, nhưng trong lúc dọn dẹp nhà cửa, tôi bất cẩn trượt ngã. Cơn đau bụng ập đến, máu chảy nhiều, mà chồng tôi lại không có nhà.

Bố chồng nghe tiếng kêu cứu, vội vàng chạy sang. Ông không nói gì nhiều, chỉ nhanh chóng đỡ tôi lúc đó nặng gần 70kg lên chiếc xe đạp. Trời lạnh buốt, ông đạp xe trên con đường đầy sương mù, bàn tay run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm.

Trên đường, ông liên tục ngoái lại hỏi: “Con đau lắm không? Gắng chịu thêm chút nữa, sắp đến viện rồi”.

Tới bệnh viện, ông quỳ sụp xuống trước bác sĩ: “Xin các bác sĩ cứu con dâu tôi. Nó còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước”. Nhờ sự kịp thời của ông, tôi và con đều được cứu. Khi nhìn thấy con trai chào đời khỏe mạnh, tôi chỉ biết bật khóc vì hạnh phúc và biết ơn.

Quay trở lại buổi sáng lạnh giá hôm ấy, sau khi bố chồng từ chối ở lại dùng cơm và rời đi, tôi mở chiếc túi lớn mà ông mang đến. Bên trong là những bó rau cải xanh mướt, vài quả trứng gà, và 1 con gà trống đã làm sạch. Nhưng rồi, một chiếc bọc nhỏ màu đen rơi ra. Khi mở ra, tôi thấy bên trong là những xấp tiền, tổng cộng 10 triệu đồng.

Tôi ngồi thụp xuống sàn, nước mắt tuôn rơi. Đây chắc chắn là số tiền bố chồng dành dụm từ việc bán lợn, bán gà. Một người đàn ông đã ở tuổi gần đất xa trời, lẽ ra phải được nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, lại vẫn ngày ngày lao động chỉ để giúp đỡ con cháu. Ông chẳng nói gì về món tiền ấy, chỉ âm thầm đặt vào tay tôi một cách yêu thương, như cách ông vẫn luôn làm.

Tối hôm đó, tôi kể lại chuyện này với chồng. Anh thở dài, nói với tôi: “Bố lúc nào cũng nghĩ cho con cái. Ông biết em đang mang thai đứa thứ 2, lại sợ chúng ta thiếu thốn nên mới âm thầm giúp”.

Nghe những lời ấy, lòng tôi tràn ngập cảm xúc. Tôi lặng lẽ gấp lại xấp tiền, lòng trĩu nặng những cảm xúc khó tả. Trước khi ông rời đi, tôi khéo léo nhét 5 triệu đồng vào túi áo của ông, hy vọng ông sẽ giữ lại để lo cho bản thân mình, dù biết rằng ông luôn dành tất cả cho con cháu. Quyết định mang thai lần thứ hai là một hành trình không hề dễ dàng với gia đình tôi, khi kinh tế còn nhiều khó khăn. Nhưng tôi tin rằng, những đứa cháu sẽ là niềm vui lớn nhất, là món quà ý nghĩa nhất dành cho người cha chồng đã hy sinh cả đời vì con cái.

Nếu có ai hỏi tôi, điều tuyệt vời nhất mà cuộc hôn nhân này mang lại là gì, tôi sẽ mỉm cười và nói: “Là có được một người cha chồng tuyệt vời như ông”.

SHARE