Trước đám cưới, mẹ kế dúi vào tay tôi tấm thẻ nói cho tôi 60 triệu làm của hồi môn, nhưng ngày tôi ra ngân hàng rút tiền thì ch,ết l,ặng

1551

Trước đám cưới, mẹ kế dúi vào tay tôi tấm thẻ nói cho tôi 60 triệu làm của hồi môn, nhưng ngày tôi ra ngân hàng rút tiền thì chết lặng- Ảnh 1.

Trước đám cưới, mẹ kế dúi vào tay tôi tấm thẻ nói cho tôi 60 triệu làm của hồi môn, nhưng ngày tôi ra ngân hàng rút tiền thì chết lặng.

Chúng tôi đến ngân hàng, tra cứu lịch sử giao dịch của chiếc thẻ. Nhìn bảng sao kê, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Tôi năm nay 26 tuổi. Mẹ tôi qua đời vì bệnh khi tôi mới 10 tuổi. Sau đó, bố tôi kết hôn với bà Lệ, người mà sau này trở thành mẹ kế của tôi. Dù bề ngoài bà ấy rất hào phóng và hòa nhã với mọi người, nhưng với tôi, bà chưa bao giờ tỏ ra nhiệt tình.

Hàng ngày, bà luôn soi mói, xét nét tôi đủ điều, nào là làm việc chậm chạp, nấu ăn dở, thậm chí còn chê bai quần áo tôi mặc không sạch sẽ, lúc nào bà cũng coi tôi như thể là gánh nặng của bà.

Tôi nhớ có lần, tôi đi chơi với bạn về muộn, lúc về đến nhà thì trời đã tối. Ngay trước mặt bố, bà mắng tôi thậm tệ, bảo tôi không học hành đến nơi đến chốn lại đi chơi với đám bạn xấu. Trong lòng tôi vô cùng uất ức nhưng bố tôi vốn sợ vợ nên chẳng dám lên tiếng bênh vực, chỉ biết thở dài ngao ngán. Từ đó, tôi ít khi ở nhà, tan học là tôi cố gắng nán lại trường, về muộn một chút để đỡ phải nghe những lời khó nghe từ mẹ kế.

Dù mẹ kế đối xử tệ bạc với tôi nhưng lại rất giỏi che giấu bản chất thật. Mỗi khi nhà có họ hàng, bạn bè đến chơi, bà lại tỏ vẻ hiền từ, yêu thương tôi như con ruột, sợ người ta biết được cách đối xử của bà với tôi. Điều này càng khiến tôi thêm đau lòng, cảm giác mình như một người ngoài trong chính ngôi nhà của mình.

Cho đến năm tôi 22 tuổi, tôi quen biết chồng tôi bây giờ. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội thoát khỏi cái gia đình này.

Chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu thì anh ngỏ lời cầu hôn. Dù gia cảnh anh không mấy khá giả nhưng ít ra cũng không có người mẹ khó tính như mẹ kế tôi. Tôi chỉ mong mau chóng được dọn ra khỏi nhà. Ấy vậy mà, khi tôi vừa đề cập đến chuyện kết hôn, thái độ của mẹ kế đột nhiên thay đổi.

Bà nói với tôi: “Chuyện kết hôn, mẹ sẽ không để con thiệt thòi đâu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà”. Nghe bà nói vậy, tôi vừa bất ngờ vừa nghi ngờ. Quả nhiên, vài ngày sau, bà đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng và nói: “Mấy năm trước, mẹ và bố bán mảnh đất của mẹ đẻ con, được mấy trăm triệu thì sửa nhà và nuôi con ăn học, giờ trong này còn 60 triệu, coi như là của hồi môn cho con”.

Dù không ưa gì bà nhưng số tiền đó là thật, tôi cũng không suy nghĩ nhiều liền nhận lấy tấm thẻ bởi dù sao đó cũng là tiền do bán mảnh đất mà ông bà ngoại đã cho mẹ tôi.

Trước đám cưới, mẹ kế dúi vào tay tôi tấm thẻ nói cho tôi 60 triệu làm của hồi môn, nhưng ngày tôi ra ngân hàng rút tiền thì chết lặng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã 2 năm, tôi và chồng vẫn luôn sống hạnh phúc bên nhau. Cho đến gần đây, chúng tôi dự định mua nhà, kinh tế hơi eo hẹp nên tôi mới nhớ đến tấm thẻ ngân hàng kia, bèn đến ngân hàng rút tiền.

Đứng trước cây ATM, tôi lấy thẻ ngân hàng ra, nhập mật khẩu mà mẹ kế đã đưa cho tôi năm nào. Thế nhưng, khi tôi vừa nhập xong mật khẩu, thông tin hiện lên màn hình khiến tôi chết lặng – “Số dư tài khoản: 0 đồng”.

Tôi đứng hình như trời trồng, sao có thể không còn đồng nào được? Rõ ràng là 60 triệu! Tôi không dám tin vào mắt mình, vội vàng nhập lại mật khẩu nhưng kết quả vẫn vậy. Toàn thân tôi lạnh toát, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Càng nghĩ tôi càng rối bời, tôi quyết định sẽ tìm mẹ kế hỏi cho ra chuyện.

Hôm sau, tôi về quê, lúc gặp mẹ kế, bà vẫn thản nhiên như mọi khi. Cho đến khi tôi kể chuyện cái thẻ, sắc mặt bà liền thay đổi: “Con đưa mật khẩu cho người khác à? Sao lại không có tiền được! Lúc đầu mẹ đưa con rõ ràng là 60 triệu!”.

Bà nói năng hùng hồn như đúng rồi, tôi tức giận nghiến răng, cầm cái thẻ truy hỏi: “Con chưa từng động đến số tiền đó, mật khẩu cũng là do mẹ cho, chẳng lẽ ngoài mẹ ra còn có ai?”.

Nghe tôi nói vậy, bà ta có vẻ bối rối nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Vậy thì mẹ không biết, dù sao tiền mẹ đã đưa cho con rồi, còn lại con tự lo liệu đi!”.

Tôi cảm thấy choáng váng, thái độ của bà khiến tôi hoàn toàn thất vọng. Bố tôi ngồi bên cạnh, định nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt của bà, ông lại im lặng. Đứng trong ngôi nhà mà mình đã sống hơn mười năm, tôi bỗng thấy xa lạ vô cùng.

Về nhà, tôi như người mất hồn. Chồng thấy tôi có vẻ khác thường nên gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tôi đắn đo mãi, cuối cùng cũng kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Không như tôi tưởng tượng, chồng không hề trách mắng tôi giấu giếm mà còn an ủi: “Em đừng lo lắng, chúng ta cùng nghĩ cách, trước tiên cứ đến ngân hàng kiểm tra lịch sử giao dịch của tài khoản này đã”.

Hôm sau, chúng tôi đến ngân hàng, tra cứu lịch sử giao dịch của chiếc thẻ. Nhìn bảng sao kê, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Quả nhiên, mấy năm trước, sau khi mẹ kế gửi 60 triệu vào tài khoản không lâu thì đã có một vài giao dịch rút tiền với số tiền lớn. Tôi xem xét kỹ lưỡng thì thấy mỗi lần rút tiền đều được thực hiện qua internet banking, thời gian chuyển khoản chủ yếu là vào khoảng thời gian trước và sau khi tôi kết hôn. Tôi bỗng hiểu ra mọi chuyện.

Số tiền này rõ ràng là do mẹ kế tự tay chuyển đi.

Tôi in sao kê giao dịch ra, quay về nhà. Đối mặt với bằng chứng rõ ràng, mẹ kế bắt đầu chối quanh co: “Mẹ… lúc đó mẹ cần tiền gấp, nghĩ con mới cưới, cũng chưa cần dùng đến nên tạm thời mượn trước. Khi nào có tiền, mẹ sẽ trả lại cho con”.

Giọng bà ta vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi biết, 60 triệu này, có lẽ bà ta chưa từng có ý định trả lại. Lòng tôi lạnh lẽo. Bố tôi ngồi bên cạnh, sắc mặt nặng trĩu, tuy không trách mắng mẹ kế nhưng từ ánh mắt của ông, tôi có thể nhận ra ông cũng rất thất vọng. Còn tôi thì triệt để hết tình nghĩa với mẹ kế. Mảnh đất của mẹ đẻ tôi, người thừa hưởng lẽ ra là tôi, nếu không bán thì giờ giá trị cũng phải vài tỷ bạc. Bố và mẹ kế thiếu tiền bán đi khi tôi còn nhỏ thì tôi cũng không trách, nhưng 60 triệu để lại cho tôi, bà ta cũng phải chiếm nốt. Uất hận quá nhưng tôi chẳng biết phải làm gì nữa!

SHARE