Con gái chị Thảo cũng bày tỏ thích sống ở Việt Nam hơn, thỉnh thoảng quay lại quê nội để chơi.
Sau khi lấy chồng ngoại quốc, nhiều bà mẹ Việt lựa chọn xa quê hương để về quê chồng làm dâu. Khi có con rồi, họ lại càng muốn con được lớn lên và phát triển tốt ở một đất nước phát triển. Nhắc về giáo dục Mỹ, không ông bố bà mẹ nào là không khỏi xuýt xoa. Thậm chí nhiều phụ huynh còn tìm cách để cho con sang Mỹ du học vì giáo dục ở đây cực kỳ tiến bộ.
Tuy nhiên không giống với tư duy của số đông, chị Thu Thảo (34 tuổi, quê ở Bình Định) kết hôn với anh Major Gardner (53 tuổi, quốc tịch Mỹ, giám đốc một công ty kinh doanh dịch vụ bảo vệ tại Mỹ) lại quyết định đưa cô con gái 5 tuổi về Việt Nam định cư, vì muốn con được học tiếng Việt, hiểu về văn hoá Việt Nam – cội nguồn quê hương mẹ và có một tuổi thơ đẹp như bao đứa trẻ khác tại đây.
Gia đình 3 thành viên của chị Thảo và ông xã Major Gardner.
Quyết định rời cơ ngơi Mỹ về Việt Nam sống vì muốn con được học tiếng Việt, hiểu văn hoá Việt
Chị chia sẻ một chút về cơ duyên chị và anh Major Gardner gặp nhau nhé?
Mình và anh Major gặp nhau là nhờ một người anh hàng xóm. Anh ấy là bạn của chồng mình và là người đưa chồng mình về Việt Nam. Nhưng vì lí do cá nhân, anh ấy không vào Sài Gòn với chồng mình được nên đã gọi cho chị gái mình tìm ai đó nói được Tiếng Anh để giúp đỡ anh ấy khi anh ở Sài Gòn một mình. Thế là chị gái đã gọi cho mình.
Lúc ấy, chồng mình đang muốn tìm mặt bằng để mở phòng tập Gym nên mình đã giúp anh ấy tìm mặt bằng và chở anh ấy đi xem. Tiếp xúc với nhau khoảng một tuần và đó cũng là ngày cuối cùng anh ở Việt Nam, tự nhiên anh bảo thích mình và sẽ quay lại Việt Nam gặp mình. Thế là 1 tháng sau anh về gặp mình thật. Từ ngày đó tụi mình bắt đầu tìm hiểu nhau.
Điều gì đặc biệt ở anh Major Gardner khiến chị cảm thấy bản thân muốn gắn bó lâu dài với người đàn ông này?
Mình quyết định lấy anh sau gần 2 năm tìm hiểu. Trong 2 năm đó, tụi mình đã trải qua rất nhiều thử thách khi hai người phải yêu xa. Văn hóa khác nhau, ngôn ngữ cũng khác nhau nên nhiều lúc mình cảm thấy mệt mỏi và muốn dừng lại nhưng anh luôn cố gắng, động viên và “xuống nước” mỗi khi mình giận. Anh luôn là người làm lành với mình khi hai đứa căng thẳng.
Sau 2 năm, mình mới nhận ra không ai có thể yêu thương mình giống như anh. Anh rất ấm áp, chỉnh chu, tử tế, không bao giờ để mình phải vất vả. Từ ngày quen anh đến giờ, mình không phải đi làm vất vả mà anh luôn tạo điều kiện cho mình được làm những việc mà bản thân đam mê.