Tôi thích cảm giác kiêu hãnh trên giày cao gót, nhưng cũng rất dựa dẫm vào cảm giác an toàn khi đi giày đế bằng. Giày cao gót cho bạn sự kiêu hãnh mà giày đế bằng không có được… Nhưng giày cao gót không mang đến cảm giác an toàn như giày đế bằng…
Trên thế gian có hai kiểu phụ nữ: Một là hạnh phúc, hai là kiên cường! Người phụ nữ hạnh phúc là người được nâng niu trong lòng bàn tay, không cần phải kiên cường. Người phụ nữ kiên cường thì bị vùi dập trong nước mắt và tủi thân, không thể không kiên cường. Đây chính là điều khác biệt!
Thế giới rối ren ngoài kia cần phải trầm tĩnh và hơn thế nữa là phải dũng cảm để đối mặt. Chỉ vì bạn là phụ nữ, bạn có thể không thành công, nhưng bạn phải trưởng thành.
Đời người, có mưa gió, có những thăng trầm, dù có ra sao, chúng ta đều phải sống thật tốt. Cuộc sống có đắng cay ngọt bùi, bất kể là gì, chúng ta đều phải sống vui vẻ.
(Ảnh minh họa/Internet)
Có lẽ là thể xác và tinh thần bị kiệt quệ, nhưng hãy cố gắng chịu đựng. Có lẽ là gặp phải tình huống không biết phải làm thế nào, nhưng hãy cố chịu đựng để đối diện. Có lẽ là dở khóc dở cười, nhưng cứ bước đi rồi cũng sẽ qua.
Không có ai che mưa chắn gió, tự mình có thể nắm lấy một khoảng trời; đừng cứ tự thương hại mình, bởi vì không có ai sống dễ dàng cả.
Đừng tự xem mình là vô dụng, nếu bạn chịu nỗ lực, 10 năm sau bạn sẽ trở thành có ích; đừng cứ oán trách bản thân không có gì cả, nếu bạn biết thế nào là đủ thì mỗi giây mối phút đều là hạnh phúc.
Thật ra mỗi chúng ta đều có cái khó khăn của riêng mình và những điều tủi nhục không nói nên lời.
Chúng ta đều phải tự kiểm soát tâm trạng của chính mình thật tốt, đừng áp chế, đừng kìm nén. Chúng ta phải nỗ lực làm việc của mình thật tốt, không so bì, không nản chí.
Chúng ta phải chăm sóc sức khỏe, biết yêu quý sinh mệnh vì bản thân, vì người thân.
Chúng ta đều phải sống thật tốt, đường đời còn rất dài, hãy kiên cường, đừng từ bỏ; còn rất nhiều việc phải làm, hãy kiêu hãnh, kiên trì đến cùng.
Đừng để người phụ nữ của bạn phải quá kiên cường. Nếu cô ấy đã kiên cường có nghĩa là bạn có thể “biến mất” được rồi đấy.
Trước đây, một người phụ nữ rất muốn đi du lịch cùng chồng, chuẩn bị rất lâu, nhưng chồng không bao giờ có thời gian cả, kể từ khi đó, con đường cô ấy đi không còn cần đến chồng nữa.
Cô ấy đi làm đẹp cùng bạn bè, trời đã khuya lại mưa to, cô ấy gọi điện thoại nhờ chồng đến đón, đầu dây bên kia nóng nảy buông một câu: “Trời mưa to như vậy, cô không biết tự mình đón xe về à?”. Kể từ đó, khi ra ngoài, cô ấy luôn sẽ nhớ tự mang theo áo mưa và dù.
Khi ra ngoài cùng chồng vào đêm mùa đông, trên mặt đường đóng băng, rất trơn, cô ấy khoác tay chồng theo bản năng, anh ta lại cứ tự mình bước đi, từ đó về sau, cô ấy không bao giờ cần sự bảo vệ nữa.
Đạo vợ chồng của người xưa: Hoạn nạn có nhau
Cô ấy muốn chồng tham gia buổi họp mặt cùng bạn bè, chồng nói rằng bận rộn phải tăng ca, thấy người khác ai cũng có đôi cô ây rất nhớ chồng, gọi điện thoại cho anh thì nghe thấy anh ta đang chơi đánh bài. Từ đó, cô ấy không yêu cầu chồng tham gia bất cứ cuộc họp mặt nào nữa.
Con bị ốm, một mình bối rối không biết làm sao, gọi điện thoại cho chồng, câu đầu tiên chồng trả lời đó là: “Sao lại để cho con bị ốm chứ hả?”. Từ đó, dù có bối rối cô ấy cũng sẽ không để anh ta biết nữa.
Tôi từng đọc được một câu nói trong một tác phẩm kinh điển rằng: Đôi khi phụ nữ cần một người đàn ông giống như người nhảy khỏi máy bay cần dù nhảy vậy. Nếu chẳng bao giờ anh ta có mặt thì sau này anh ta cũng không cần có mặt nữa.
Cô ấy có thể rất cần bạn, bạn là tất cả. Cô ấy có thể không cần bạn nữa thì bạn chẳng là gì cả.