Học người ăn mày “thuật đọc vị” khách hàng để thu bộn tiền: Đơn giản nhưng hiệu quả đến 90%, đến cả dân kinh doanh cũng phải ngả mũ nể phục

58

Những bài học kinh doanh tưởng chừng như đơn giản lại giúp người ăn mày này trở thành “ngôi sao” kiếm bộn tiền trong giới “ăn xin”.

Thấy người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi cửa hàng mua sắm, người ăn xin đi tới và mở lời: “Xin quý bà rủ lòng thương cho tôi xin một ít tiền, tôi chỉ còn mỗi vài tệ trong túi.”

Thấy vậy, người phụ nữ nhanh chóng rút ví đưa tiền. Người ăn xin nói tiếp: ” Tôi chỉ ăn xin ở khu vực Hoa Cường Bắc – thiên đường mua sắm các sản phẩm điện tử, bà biết không? Khi tôi vừa thấy bà, tôi đã biết bà có thể giúp tôi.

Người phụ nữ tò mò hỏi: “Tại sao?” Người ăn mày liền mỉm cười và bắt đầu phân tích:

Làm ăn xin cũng phải dùng phương pháp khoa học để kiếm tiền. Tham gia vào thị trường này, tôi hiểu và sử dụng phân tích Swot: lợi thế, bất lợi, cơ hội và những mối đe dọa để có thể hành nghề.

“Đầu tiên là biết cách định vị bản thân, bà có thể thấy các đối thủ cạnh tranh của tôi thường rất lôi thôi, lếch thếch, gây phản cảm. Còn lợi thế của tôi là cái họ không có. Tôi ăn mặc rách rưới thật đấy, nhưng tôi sạch sẽ nên mọi người sẽ không né tránh tôi.

Tiếp theo, tôi sẽ chọn những địa điểm trung tâm đông đúc, có nhiều người qua lại. Ví dụ như khu vực này, tôi quan sát thấy phải đến hàng vạn người qua lại mỗi ngày. Tất nhiên có cả người giàu và người nghèo, thế nhưng người có tiền sẽ nhiều hơn.

Về lý thuyết, nếu mỗi người cho tôi 1 NDT mỗi ngày, thì tôi có thể kiếm được khoảng 300.000 NDT mỗi tháng. Tuy nhiên cuộc sống mà, không phải ai cũng sẽ có thể sẵn sàng cho tôi. Vì vậy, tôi phải phân tích xem đâu là khách hàng mục tiêu và đâu là khách hàng tiềm năng.

Tôi ước tính lượng khách hàng mục tiêu chiếm 30% trên tổng số, tỷ lệ thành công là 70%. Trong khi đó, lượng khách hàng tiềm năng chiếm 20%, tỷ lệ thành công là 50%. Tôi sẽ từ bỏ 50% còn lại, vì tôi không có đủ thời gian để thử vận may với họ.”

Cảm thấy thú vị với lời kể của người ăn mày, quý bà tiếp tục hỏi: “Thế ông định nghĩa tệp khách hàng của mình như thế nào?”

“Đầu tiên là đối tượng khách hàng. Những phụ nữ sang trọng như bà vậy, vừa có nền tảng tài chính lai vừa hào phóng. Ngoài ra, những đôi tình nhân hay các cặp vợ chồng cũng là khách hàng mục tiêu của tôi. Họ cũng sẽ hào phóng cho đi để không mất mặt với đối phương.

Thứ hai, tôi đặt niềm tin lên các cô gái xinh đẹp hay những chàng trai trẻ. Họ là đối tượng tiềm năng vì sợ bọn tôi lẽo đẽo theo sau, sợ vướng víu nên sẽ vung tiền để đuổi chúng tôi đi.

Độ tuổi của nhóm này thường trong khoảng 20-30 tuổi. Nếu quá trẻ sẽ không có nền tảng kinh tế, còn quá già thì có thể đã kết hôn, quyền lực tài chính nằm trong tay vợ. Nếu như vậy thì cơ hội của tôi sẽ gần như bằng không.”

“Vậy mỗi ngày anh xin được bao nhiêu?, quý bà tiếp tục hỏi.

“Từ thứ Hai đến thứ Sáu, công việc này giúp tôi kiếm được gần 200 NDT. Vào cuối tuần, nhiều lúc đông khách nên tôi có thể nhận được 400 hoặc 500 NDT.”

“Nhiều vậy ư?”, quý bà ngạc nhiên.

Thấy người phụ nữ tỏ vẻ nghi ngờ, người ăn mày tiếp tục làm phép tính: “Cũng như mọi người, tôi làm việc 8 tiếng/ngày, từ 11 giờ trưa đến 7 giờ tối. Thế nhưng với nghề này, cuối tuần tôi không nghỉ mà vẫn đi làm.

Mỗi lần đi xin tôi mất khoảng 5 giây, trừ thời gian đi đi lại lại tìm kiếm đối tượng khách hàng của mình. Trung bình, tôi chỉ xin xỏ trong khoảng 1 phút. Nếu nhận được 1 NDT cho mỗi lần, tôi sẽ có được 480 NDT trong 8 giờ. Sau đó nhân với tỷ lệ thành công là 60% [(70% + 50%) ÷ 2], và cuối cùng nhận được gần 300 NDT.”

“Có một lưu ý là tôi không chạy ra níu kéo khách bao giờ, bởi quy tắc của tôi là ăn xin không được thì cũng không bao giờ được chọc phá họ. Thực ra nếu họ muốn cho tiền thì đã cho rồi, nên nếu họ đã không cho thì thôi, tôi sẽ không làm phiền thêm.

Cơ hội thành công còn rất nhỏ, thay vì lãng phí thời gian cho những khách hàng không tiềm năng, tốt hơn hết là chuyển sang mục tiêu khác.”

Quý bà nghe xong thích thú nói: “Thật thú vị, trông ông có vẻ như có rất nhiều kinh nghiệm, thậm chí còn trông giống như một giám đốc tiếp thị cấp cao. Tiếp tục đi, tôi rất hứng thú với câu chuyện của ông.”

“Có người nói ăn mày là do may rủi, nhưng tôi không đồng ý. Để tôi cho bà một ví dụ: trước cửa hàng thời trang nữ có một anh đẹp trai và một chị đẹp gái. Nếu là bà thì bà chọn xin tiền của ai ?”

Người phụ nữ suy nghĩ một chút rồi nói rằng không biết.

“Hãy đến chỗ của anh đẹp trai bởi bên anh đang có một cô gái xinh đẹp, anh ta sẽ sẵn sàng chi tiền để thể hiện với cô gái đó. Còn nếu bà tiếp cận cô gái kia, chắc chắn cô ấy sẽ giả vờ sợ hãi rồi bỏ đi.”

“Tuyệt! Tôi càng nghe càng thấy thú vị. Kiến thức quyết định tất cả. Tôi đã nghe câu này từ hơn chục CEO, và đây là lần đầu tiên tôi nghe nó từ một kẻ ăn mày,” người phụ nữ thốt lên.

Người ăn xin nói:

“Phải dùng phương pháp khoa học mà đi xin. Ngày ngày nằm trên cầu vượt thì làm sao có tiền? Người đi trên cầu vượt đều là người qua đường đang vội.

Ở Thâm Quyến, một người ăn xin bình thường có thể xin được hàng nghìn hoặc tám trăm NDT một tháng. Khi bạn may mắn, có thể hơn hai nghìn NDT.

Ở Thâm Quyến, chỉ có 10 người ăn xin trong số 100.000 người ăn xin, họ có thể kiếm được hơn mười nghìn NDT/tháng. Tôi là một trong số đó.

Tôi thường nghe những đối thủ của mình nói rằng tôi chắc phải hạnh phúc và sung sướng lắm vì kiếm được nhiều tiền. Thế nhưng tôi nói với họ rằng họ đã sai rồi. Chính vì tôi luôn vui vẻ, tích cực nên tôi mới xin được nhiều tiền.”

Sau khi câu chuyện kết thúc, người phụ nữ giàu sang rời đi với thái độ vô cùng khâm phục người ăn xin này. Hôm đó, bà cũng đã biết được rất nhiều thứ hay ho về cuộc sống của những người ăn xin. Quả thực, nếu muốn tồn tại thì dù là làm nghề gì cũng phải tranh đấu. Khi đó, chỉ có tri thức mới giúp chúng ta chiến thắng.
Theo TTVH

SHARE