Bé 4 tuổi bị bạn của bố đưa đi, 42 năm sau mới về nhà: Cha già 78 tuổi rưng rưng cõng con gái trên lưng

42

Trong suốt 42 năm, đêm nào người phụ nữ cũng mơ thấy mẹ và anh trai đến đón mình. Một giấc mơ như vậy không chỉ là một niềm khao khát sâu sắc đối với người thân, mà còn phản ánh sự lo lắng và mong muốn bên trong.

Dương Tuyết Lệ đã tìm kiếm người thân của mình suốt 42 năm. Bây giờ, cô đã về đích.

Nhìn lại những gian nan trên con đường tìm kiếm người thân, người phụ nữ đã động viên những người bị ly tán khác đừng bao giờ từ bỏ hy vọng.

Ảnh Sina

Đầu thập niên 80, Dương Tuyết Lệ đến từ đến từ miền nam Thiểm Tây, mới 4 tuổi, ký ức chưa ghi nhớ được nhiều. Buổi chiều nọ, một đồng nghiệp của bố cô đã đến đưa cô một viên kẹo bạc hà và hỏi có muốn đi xem cá với chú không.

Cái gật đầu của cô bé mới 4 tuổi đã khiến cô mất dấu gia đình suốt 42 năm, bởi cô bé bị đưa đến làm con nuôi cho một gia đình ở Tứ Xuyên. Tuy đã thay tên đổi họ nhưng cô luôn nhớ tên thật của mình là Dương Tuyết Lệ. Trong ký ức mơ hồ, cô nhớ đã được đưa đến nhà bố mẹ nuoi trên một chuyến tàu đêm. Trước nhà bố mẹ ruột có một con sông, và nơi đó hình như được gọi là Shaba hoặc Shapingba. Trong gia đình có một người anh trai, người này cao hơn cô ấy rất nhiều.

Từ năm 20 tuổi, người phụ nữ đã dấn thân vào con đường dài tìm kiếm người thân dựa trên những mảnh ký ức vụn vặt của mình. Cô đã tìm kiếm người thân khi đang làm việc và trải qua vô số thất vọng trong suốt thời gian đó.

Mãi đến gần đây, cha mẹ nuôi cho biết cô có thể đến từ Thiểm Tây. Những kẻ đưa cô cho cha mẹ nuôi cũng đã nói với họ rằng cha ruột của cô là Dương Trình Hải. Với những manh mối này, người phụ nữ đã đến Hán Trung, Thiểm Tây để tìm kiếm, đồng thời đăng video lên các nền tảng video ngắn và webcast trực tiếp, cố gắng “mò kim đáy bể”.

Không ngờ “cái kim” này lại bị cô nhặt thật. Vào tối ngày 19 tháng 7 năm 2023, Dương Tuyết Lệ đang tìm kiếm người thân của mình trên chương trình phát sóng trực tiếp hàng ngày, đột nhiên có một bình luận hiện lên: “Cô chính là em gái của tôi.” Lúc đầu, cô nghĩ đó là một kẻ nói dối, nhưng sau khi tất cả các manh mối được đối chiếu, cô chắc chắn rằng cư dân mạng để lại tin nhắn chính là người anh cao lớn mà cô nhớ từ thời thơ ấu.

Vào ngày 1 tháng 8, cảnh sát đã gọi điện và việc so sánh DNA đã thành công. Dương Tuyết lệ cho biết trước khi nhận được tin so sánh thành công, trong lòng cô đã xác nhận đây chính là gia đình mình. Đã 42 năm kể từ khi cô rời nhà, nhưng có những ký ức không bao giờ quên.

Vào mùa thu năm 1981, Dương Tuyết Lệ hay đi cùng bố đến nơi làm việc. Cô đã gặp Peng, đồng nghiệp của cha mình. Thấy cô 4 tuổi hoạt bát, dễ thương, Peng đã lợi dụng lúc cha cô không có mặt để đưa cô đến Tứ Xuyên, bá.n cho nhà cha mẹ nuôi hiện tại. Cha mẹ nuôi đã đổi tên họ cho co, nhưng cô luôn nhớ rằng tên mình là Dương Tuyết Lệ. Sau đó, khi tìm kiếm người thân, cô ấy liên tục sử dụng cái tên này với người ngoài, hy vọng rằng người nhà có thể tìm thấy mình.

Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, Dương Tuyết Lệ hiện đã thành công trong sự nghiệp nhưng tuổi thơ của cô vô cùng khó khăn. Cô vẫn nhớ như in năm 9 tuổi, mẹ nuôi ốm nặng nằm liệt giường, 4 giờ sáng cô đã phải dậy nấu cơm và cho đàn lợn ăn, còn cha nuôi phải ra ngoài xưởng làm việc để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi. Khi đó cô không cao bằng cái bếp lò, sáng nào cũng phải làm bữa sáng cho mẹ nuôi, làm xong việc đồng áng rồi mới đến trường.

Thời thơ ấu, Dương Tuyết Lệ đêm nào cũng mơ thấy một giấc mơ giống như vậy, cô mơ thấy mẹ và anh trai đến đón mình và khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, gối của cô đã ướt đẫm. Điều hạnh phúc nhất mà cô nhớ là khi cô đứng đầu trong kỳ thi cuối năm lớp 1. Khi cha nuôi của cô biết chuyện, ông đã cõng cô trên vai.

Vì là con nuôi nên bạn bè trong làng nhìn cô kỳ lạ không muốn chơi với cô, tuổi thơ của đứa con lạc loài trải qua trong sự cô đơn. Từ năm sáu tuổi, cô đã thề trong lòng rằng phải tìm lại gia đình của mình.

Ở tuổi 20, Dương Tuyết Lệ thật sự nghiêm túc với ý tưởng đi tìm người thân của mình. Vào thời điểm đó, một số bạn bè cùng trang lứa với cô trong làng đã ra ngoài làm việc, vì vậy cô cũng rời nhà đến Thâm Quyến làm trong một công ty nhựa.

Nhận tháng lương đầu tiên, cô quyết tâm dành dụm đi tìm cha mẹ.

Vào mùa thu năm 1996, sau khi đã tích lũy một số nhỏ, Dương Tuyết Lệ lần đầu tiên bắt đầu con đường tìm kiếm gia đình.

Dương Tuyết Lệ năm 19 tuổi (Ảnh SIna)

Cô nhớ mình đã đi tàu hỏa từ Quảng Châu đến Trùng Khánh, sau đó đi ô tô đến Đại Châu ở Tứ Xuyên, rồi từ Đại Châu đến Bazhong, rồi đến huyện Nam Giang như người xưa vẫn nói. Khi đến nơi có thể gia đình cô đang ở, cô tìm một khách sạn nhỏ để ở. Sáng sớm hôm sau, cô bắt đầu hỏi ở huyện Nam Giang xem có nơi nào gọi là Shaba hay Shapingba không. Một ông già trong vùng nói với cô mà Nam Giang đã có Nơi này được gọi là Shaqiba.

“Tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác của mình lúc đó. Tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi”, nhưng sau 3 ngày chạy đi phát tờ rơi cho bà con khắp các hang cùng ngõ hẻm, cô không thu được manh mối gì hữu ích. Cô ngồi bên đường và khóc thật to, sau đó lên xe trở về Thâm Quyến.

Có lúc Dương Tuyết Lê giận cha mẹ nuôi mình. Suôt 5 năm làm việc ở Thâm Quyến, cô chưa từng có bất kỳ liên lạc nào với gia đình cha mẹ nuôi. Được một người bạn thuyết phục, cô quay về Nam Sung, Tứ Xuyên thì phát hiện mẹ nuôi đang ốm nặng: “Nhìn mẹ nuôi gầy như que củi nằm trên giường bệnh, tôi cảm thấy mọi chuyện trong quá khứ đều không quan trọng. Chỉ hy vọng bà ấy sống thật tốt.”

Ở nhà chăm sóc mẹ nuôi được hai tháng, người phụ nữ lại đến Nam Giang, Tứ Xuyên, nhưng trở về không thành công. Sau đó, mỗi năm đều đi Nam Giang tìm người thân, nhưng năm nào cũng tiếc nuối rời đi, không chút tin tức nào.

Năm 29 tuổi, Dương Tuyết Lê lập gia đình, bận rộn con cái, nhưng vẫn không nguôi niềm mong mỏi tìm người thân. Bất giác thay, hơn 20 năm đã trôi qua, người phụ nữ đã đạt được một số thành tựu trong sự nghiệp và mở một thẩm mỹ viện, nhưng điều tiếc nuối duy nhất của cô là chưa tìm được cha mẹ ruột.

Vào cuối năm 2022, khi nói chuyện với cha nuôi của mình, cô vô tình biết được rằng Peng đã nói với họ rằng cha ruột của Dương Tuyết Lệ tên là Dương Trình Hải. Đến tháng 6/2023, mẹ nuôi mới sực nhớ ra rằng Peng cũng có nói rằng Dương Tuyết Lệ đến từ Nam Giang, Thiểm Tây; chứ không phải Nam Giang, Tứ Xuyên như cô lầm tưởng.

Vào tháng 6 năm nay, với sự giúp đỡ của cảnh sát, cô biết rằng có một ông già tên là Dương Trình Hải ở quận Nanzheng, Hán Trung, Thiểm Tây. “Thông tin đều ổn, và tôi nghĩ mình đã tìm thấy nhà của mình.” Cô tràn đầy kỳ vọng, nhưng khi đến Hán Trung, cô mới biết gia đình chưa từng mất đứa con nào, ông lão rất tốt bụng, sau khi nghe chuyện của cô đã nấu cho cô một bát mì trứng. Sau đó cô thất vọng trở về khách sạn, không hề biết rằng khách sạn chỉ cách nhà thật của cô một cây số.

Cô cố gắng tìm người thân của Peng, có một bà lão ngoài 90 nói rằng Pengtừng làm việc tại một nhà máy giải khát, và không có thông tin gì khác. Dương Tuyết Lệ tiếp tục tìm kiếm người thân thông qua truyền hình web và đăng các video ngắn, , với hy vọng rằng ai đó có ý định tốt sẽ cung cấp manh mối cho cô.

Vào tối ngày 19 tháng 7, trong phòng phát sóng trực tiếp, một cư dân mạng đã nói: “”Cô chính là em gái của tôi, bố tôi là Dương Văn Hải, Peng làm việc tại Nhà máy nước giải khát Nam Giang.”. Khi lần đầu tiên nhìn thấy câu này, Dương Tuyết Lệ đã nghĩ rằng đó là một lời nói dối. Sau đó, một tình nguyện viên của chương trình tìm kiếm người thân đã hỗ trỡ liên lạc với cư dân mạng này, và cư dân mạng này đã gửi ảnh, chứng minh thư và các thông tin khác của gia đình anh ta. Sau khi nhận được ảnh của đối phương, các tình nguyện viên đều cho rằng anh ta trông rất giống Dương Tuyết Lệ, nhưng cô vẫn lo lắng. Trời đã khuya, dưới sự thuyết phục của các tình nguyện viên, cô gọi điện thoại, hai người trò chuyện đến hai, ba giờ sáng. Sau khi giao tiếp, cô thấy rằng các manh mối có thể khớp với nhau.

Hai anh em gặp nhau sau 42 năm xa cách (Ảnh Sina)

Cư dân mạng tự nhận là anh trai của cô ấy nói với Dương Tuyết Lệ rằng cô ấy đã mất tích vào ngày 23 tháng 10 năm 1981. Hai ngày sau khi gia đình tìm kiếm cô ấy, họ phát hiện ra rằng công nhân của cha cô ấy trong nhà máy nước giải khát, Peng, cũng đã biến mất. Gia đình cũng đã nhiều lần đến quê hương của Peng nhưng bặt vô âm tính.

Anh trai nói với cô ấy rằng cha cô ấy tên là Dương Văn Hải, không phải Dương Trình Hải, rằng đôi giày hoa mà cô ấy đi khi bị bắt đi là do bà tự tay làm. Chi tiết đôi giày hoa này chưa từng công bố ra ngoài. Lúc này, trong lòng Dương Tuyết Lệ đã xác nhận rằng cô đã tìm thấy gia đình của mình.

Ngày 24/7, người phụ nữ một lần nữa đến Nam Chính, Hán Trung, Thiểm Tây. Đây là lần đầu tiên cô thực sự đặt chân lên con đường về nhà sau 42 năm kể từ khi rời khỏi nhà vào năm 1981.

Dù trong thâm tâm cô tin rằng mình đã tìm được gia đình nhưng theo thủ tục, cô cùng anh trai và những người khác làm xét nghiệm máu để so sánh.

Vào ngày 1 tháng 8, anh trai Dương Bình nhận được cuộc gọi từ cảnh sát và việc so sánh DNA đã thành công. Nhưng anh vẫn muốn trêu cô em gái này một chút, nói rằng độ tương đồng DNA rất thấp. Nghe tin này, Dương Tuyết Lệ có chút sững sờ, nhưng anh trai cô không thể nhịn được nữa, nói rằng so sánh đã thành công và cô 100% là con nhà họ Dương.

Dương Tuyết Lệ biết rằng cha cô vẫn còn sống ở tuổi 78, trong khi mẹ cô đã qua đời từ lâu. “Mẹ đã trở thành hối tiếc lớn nhất của tôi,” cô nói. Giây phút đoạn tụ đã đến.

Lần đầu tiên gặp lại cha sau 42 năm, cả hai đã khóc nghẹn ngào. Người cha già đã đặc biệt khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng để đón con gái trở về. Ở mảnh sân trước nhà, ông Dương Văn Hải, 78 tuổi, cõng cô con gái đã xa cách 42 năm trên lưng. Ong muốn con gái tìm lại ký ức tuổi thơ được cha địu trên lưng, ông nó với con gái: “Kiếp này nếu không gặp lại con, cha sẽ hối hận cả đời.”

Giờ đây, Dương Tuyết Lệ đã đổi trạng thải trên nền tảng xã hội từ “tìm kiếm người thân” thành “Dương Tuyết Lệ đã thành công trong việc tìm kiếm người thân”. Gia đình đã chào đón cô về nhà bằng một buổi lễ long trọng, và một biểu ngữ lớn có nội dung: “Trải qua hành trình khó quên, chào mừng con gái, em gái trở về nhà”.

Nhìn lại hành trình tìm kiếm gia đình hơn 42 năm, Dương Tuyết Lệ cho biết cô đã do dự, không ít lần muốn bỏ cuộc, nhưng cô đã gặp được sự hỗ trợ của nhiều người tốt bụng trên đường đi và cô cũng mừng vì mình đã kiên trì. “Tôi rất hạnh phúc ở thời điểm hiện tại!” Dương Tiểu Lệ cười nói.

SHARE