Nhận nuôi cậu bé mồ côi, đi làm thêm vất vả để con học trường пổı tiếng: 22 năm sau người phụ nữ được trả ơn 55 tỷ ᵭồпg

18

Rất nhiều người mang tâm lý không nhận con nuôi bởi sợ rằng mình nuôi ong tay áo. Đến con ruột cuối đời còn chẳng tận tuy với mẹ cha, huống chi là con nuôi.

Nhưng tấm lòng thiện lương sẽ được đền đáp xứng đáng, ít nhất vẫn có những câu chuyện có hậu đã xảy ra trong cuộc đời này. Chẳng hạn như kết cuộc của người mẹ sa cơ nhận nuôi đứa trẻ mồ côi, sau đó được đền đáp xứng đáng và bà lại tiếp tục giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi khác.

hình ảnh

Mẹ con bà Lữ Thiên Mai năm 2018 (Ảnh 163)

Năm 2000, Lữ Thiên Mai, nữ công nhân ở Giang Tô tình cờ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Vào ngày 2 tháng 12 năm 2015, bà bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Vương quốc Anh, gọi bà là mẹ và xưng con. Qua điện thoại, con trai nói rằng đã gửi vào tài khoản của bà ít tiền, đề nghị bà sử dụng số tiền này để nghỉ hưu và mua một ngôi nhà khi con gái bà kết hôn.

“Con là con trai của mẹ, đây chỉ là chút ít lòng thành báo đáp mẹ đã dưỡng nuôi, dạy dỗ con nên người. Lúc con ở nhà, em gái lúc nào cũng nhường nhịn con, còn nhường cả phòng cho con ở. Giờ con tặng cho em ngôi nhà khi kết hôn cũng không có gì quá đáng, xin mẹ hãy chấp nhận lời này của con”

Bà Mai không thể từ chối, đành chấp nhận, điều bà không ngờ là hôm sau đến ngân hàng kiểm tra tài khoản, trong đó có thêm 15,3 triệu tệ (khoảng 55 tỷ đồng). Lữ Thiên Mai đã gọi điện cho “con trai” lại để hỏi, và “con trai” liên tục khăng khăng yêu cầu bà phải dùng tiền đó để nghỉ hưu. Bà biết con trai mình thật lòng, nhưng nếu không chấp nhận sẽ khiến con buồn. Khi cúp máy, bà lại nghĩ đến buổi sáng mình gặp “con trai”. Giữa họ hoàn toàn không có chút huyết thống nào.

15 năm trước, khi Lữ Thiên Mai gặp một cơn mưa lớn khi về nhà, cô trốn trong một nhà để xe để tránh mưa và gặp Lưu Viễn Nghị một thiếu niên mồ côi sống một mình trong nhà để xe hoang vắng. Thời điểm ấy, bà Mai vô cùng khốn khó. Bà đã từng có tất cả, nhưng chồng bà ngoại tình, quyết ôm hết tài sản ra đi, để lại một khoản nợ khổng lồ cho bà và con gái. Trớ trêu thay, 55 ngày sau, chồng cũ nhảy cầu vì bị chính nhân tình lấy hết của cải. Để có tiền trả khoản nợ lớn mà chồng để lại, cô bán hết nhà cửa, xe cộ… rồi dắt con gái nhỏ đi thuê một căn nhà cũ. Cô cũng mua một chiếc máy khâu cũ và kiếm sống bằng cách may quần áo. Từ một người kinh doanh ngọc khá giả, cuộc sống của bà tuột dốc thảm hại, nhưng cô tin rằng trời không phụ lòng người.

hình ảnh

Ảnh Read1

Trở lại cuộc gặp gỡ định mệnh vào năm vào tháng 10 năm 2000, Lữ Thiên Mai ra ngoài mua hàng tạp hóa, khi về nhà thì trời đổ mưa to, để chạy thoát thân, cô thấy một nhà để xe gần đó mở cửa và chạy vào. Sau khi bước vào, cô tìm thấy một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi bên trong, và nói với cậu, “Tôi đến đây để trú mưa.”

Cậu bé đáp lại cô bằng một nụ cười và chuyển cho cô một chiếc ghế đẩu nhỏ. Sau khi ngồi xuống, cô nhìn xung quanh và phát hiện ra điều bất thường: dấu hiệu của sự sống trong nhà để xe. Có một cái giường và một cái bàn trong ga ra rộng hơn mười mét vuông, trên giường có một cái chăn bông bẩn thỉu. Cô nghĩ rằng cha mẹ cậu bé thuê một nhà để xe làm nơi ở để tiết kiệm tiền, và hỏi:

“Mẹ cậu nấu cho cậu ăn à?”

Cậu bé lắc đầu và nói:

“Tôi tự làm nó.”

Sau đó, Lữ Thiên Mai mới nhìn thấy một nồi cơm điện cũ ở góc sau lưng cậu bé, cô ngạc nhiên hỏi:

“Chỉ dùng cái này để nấu ăn?”

“Ừ, có thể nấu mì.”

“Vậy thì cậu ăn cơm với gì?”

“Nếu không có rau, chỉ cần cho một ít muối vào nồi.”

Câu trả lời của cậu bé khiến Lữ Thiên Mai ngạc nhiên, cô tò mò hỏi về hoàn cảnh gia đình cậu bé, không ngờ câu hỏi này lại khiến cậu bé rơm rớm nước mắt:

“Cha mẹ tôi đã mất …trong một vụ tai nạn xe hơi…”

hình ảnh

Ảnh QQ

Cậu bé tên là Lưu Viễn Nghị, đến từ Dương Châu. Cha mẹ cũng kinh doanh nhỏ, nhưng hơn một năm trước, họ gặp tai nạn ô tô trên đường đi mua hàng và cả hai đều đã qua đời. Do ông bà ngoại mất sớm, ông bà nội già yếu không chăm sóc được nên Viễn Nghị ở với gia đình người bác ruột. Mặc dù người bác nhận trách nhiệm chăm sóc cháu, nhưng vì sợ vợ, nên chỉ có thể trả tiền học phí và thuê nhà để xe này để cho cháu tự sống, tự đi học.

Ngoài điều đó ra, Lưu Viễn Nghị không khác gì một đứa trẻ mồ côi không người thân thích. Lâu nay, Lữ Thiên Mai cho rằng cô và con gái đã đủ khổ, nhưng không ngờ đứa trẻ này còn khổ hơn. Con gái cô còn có mẹ, đứa trẻ này không có lấy một người quan tâm. Cô thở dài và không còn bình tĩnh được nữa, những gì đã xảy ra với cậu bé khiến cô nhớ lại những thăng trầm của mình trong những năm qua.

“Thiên Mai, bạn gái anh đã vứt bỏ anh và ở bên người đàn ông khác, sau khi anh chuyển tất cả tài khoản cho cô ta. Anh thực sự đáng phải bước đến bước này, anh xấu hổ vô cùng. Hãy nuôi con gái của chúng ta, anh sẽ phù hộ cho em và con gái trên thiên đường! “

Đó là lá thư mà cảnh sát tìm thấy trên người chồng cô, 55 ngày sau khi anh ta ôm tất cả tài sản bỏ theo nhân tình. Chỉ trong một đêm, cô và con gái mất tất cả, nhưng vẫn còn có nhau. Còn đứa trẻ này sao quá bất hạnh. Sau khi trở về nhà, Lữ Thiên Mai nấu nướng và giặt giũ như thường lệ, nhưng cô không thể không nghĩ đến nhà để xe chật hẹp và đứa trẻ cô đơn. Cô đã nấu thêm một phần cơm và đem đến cho đứa trẻ ấy. Những ngày sau đó, cô luôn cố ý nấu thừa ra để đem cho Lưu Viễn Nghị, hai người dần dần trở nên thân thiết với nhau. Cậu bé hoàn thành bài tập ở trường mỗi ngày và sau đó quay trở lại nhà để xe của mình, bởi vì điều này không chỉ giúp tiết kiệm tiền điện, mà còn có các bạn cùng lớp giảng bài giúp. Cậu nói với Lữ Thiên Mai rằng toán học, vật lý và hóa học là môn cậu luôn đứng đầu lớp, nhưng tiếng Anh thậm chí không thể xếp hạng trung bình. Tình cờ là cô học chuyên ngành ngoại thương tại trường Đại học và có nền tảng tiếng Anh tốt. Cô vui vẻ nói với cậu bé:

“Dì có thể dạy cháu học tiếng Anh đấy”

Những ngày sau đó, cô thường gọi cậu bé đến nhà ăn tối, rèn thêm tiếng Anh và yêu cầu con gái gọi cậu bé mồ côi là “anh trai”. Không những thế, cô còn nhín chút tiền còm mua thêm tấm quần tấm áo cho cậu. Trong nháy mắt, vào năm mới 2001, cô mời Lưu Viễn Nghị đến nhà đón Tết sớm, nhưng cậu từ chối vì theo thỏa thuận, bác của cậu sẽ đón cậu về nhà. Vậy nhưng đến tận 29 Tết, người bác vẫn bặt tăm. Sáng giao thừa, ông đến muộn và cho cháu 200 tệ, nói rằng không thể đón cháu về. Hóa ra, vợ của bác cho rằng, Lưu Viễn Nghị là kẻ xui xẻo nên mới khiến cha mẹ ch.ết thảm. Vì vậy, bà không muốn Viễn Nghị xuất hiện trong gia đình vào dịp năm mới. Lưu Viễn Nghị đã trở thành một người vô gia cư thực sự. Vào đêm giao thừa, đứa trẻ thiếu niên này nhìn pháo hoa ngoài cửa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng lại gõ cửa nhà Lữ Thiên Mai …Nhìn thấy đứa trẻ, cô vội vàng mời vào nhà, cả ba cùng nhau vui vẻ, mặc dù mỗi người đều có khó khăn riêng, nhưng lễ hội mùa xuân này, trái tim họ thật ấm áp. Trong bữa ăn, đứa trẻ mồ côi lấy hết can đảm nói với Lữ Thiên Mai:

“Dì à, sau này con có thể gọi dì là ‘mẹ’ được không?”

Thứ tình cảm gia đình hạnh phúc này không chỉ là điều đứa trẻ này mong muốn mà còn là điều mà mẹ con người phụ nữ vừa mất đi toàn bộ gia sản cần.

Sau khi trường khai giảng vào mùa thu năm 2002, Lữ Thiên Mai quyết định chính thức nhận Lưu Viễn Nghị làm con nuôi, mời cậu về sống tại nhà. Cô chuyển con gái vào một căn phòng nhỏ và để lại căn phòng lớn có máy lạnh cho cậu bé. Cậu nhóc ngại em phân bì nên không dám nhận, mẹ nuôi an ủi nói:

“Không sao đâu, chỉ cần con học hành chăm chỉ, lên đại học làm gương cho em gái!”

Trong lúc anh trai còn đang do dự thì cô em gái đã chuyển tất cả đồ đạc của mình sang phòng nhỏ hơn, nhường phòng lớn cho anh. Kể từ đó 3 người sống vui vẻ bên nhau. Mỗi sáng người mẹ dậy lúc bốn, năm giờ để chuẩn bị bữa sáng, bữa trưa cho hai con. Khi Lưu Viễn Nghị học bài khuya, mẹ nuôi cũng đãi cậu những món nóng để có sức học bài. Nhiều năm sau, khi Lưu Viễn Nghị nhớ lại quá khứ, anh vẫn còn ấn tượng sâu sắc về khoảng thời gian này.

“Một ngày nọ, tôi gặp rắc rối với các bạn trong lớp và tôi không vui. Khi về đến nhà, tôi không nói tiếng nào. Em gái tôi đã lấy một chiếc kẹo và bảo tôi anh ăn đi này. Mẹ tôi thì im lặng nấu nướng, nhưng tối hôm ấy tôi thấy phần súp của mình có một móng giò, còn em gái thì không có”

Những người thân khi biết chuyện đều chê cười Lữ Thiên Mai, họ cho rằng ốc còn không mang nổi ốc. Một số còn cho rằng người mẹ sa cơ quyết nhận con nuôi là để con trai hầu hạ tuổi già. Người mẹ đều không để tâm Để có tiền nuôi hai con, Thiên Mai vừa làm may, vừa nhận công việc kế toán. Cũng may Lưu Viễn Nghị rất ngoan và có ý chí. Vào mùa hè năm 2003, cậu được nhận vào Đại học Chiết Giang chuyên ngành tài chính với số điểm xuất sắc. Sau khi nhận được thông báo, cậu đã bay về nhà và hét lên: “Mẹ, con đậu đại học rồi”

hình ảnh

Ảnh 163

Lữ Thiên Mai cũng mừng cho con trai, cô nói với con trong nước mắt rằng con phải học hành chăm chỉ, mẹ có cách đóng học phí và sinh hoạt cho con, vì vậy đừng lo lắng. Câu chuyện về đứa trẻ mồ côi cha mẹ từng sống trong nhà để xe được nhận vào một trường đại học nổi tiếng đã gây bùng nổ trong cộng đồng. Nhiều người tìm đến giúp đỡ Lưu Viễn Nghị, người bác của cậu đột nhiên không sợ vợ, đã đến tận nhà để tỏ lòng biết ơn với Lữ Thiên Mai.

Sau khi vào đại học, Lưu Viễn Nghị đã làm một số công việc bán thời gian trong khi học để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, nhưng số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian của Lữ Thiên Mai luôn sụt giảm đáng kể – đặc biệt là sau khi em gái vào đại học năm 2007. Để hỗ trợ hai sinh viên đại học cùng lúc, người mẹ phải bán những món đồ trang sức cuối cùng mà bà dành dụm

Vào mùa hè năm 2008, Lưu Viễn Nghị có cơ hội sang Anh du học. Lúc này, những người thân xuất hiện, họ chế nhạo Lữ Thiên Mai rằng nuôi ong tay áo, giờ con trai đa đủ lông đủ cánh bay đi, có thèm nhớ tới mẹ tới em đâu. Người mẹ không để tâm, vẫn làm và gửi tiền sang Anh cho con.

Tại Anh, Lưu Viễn Nghị ra sức học hành. Năm 2010, sau khi tốt nghiệp, anh muốn trở lại làm việc ở  quê nhà càng sớm càng tốt để giúp mẹ chia sẻ kinh tế của gia đình, nhưng người mẹ đề nghị con ở lại Anh làm việc một thời gian, sau khi tích lũy được một số kinh nghiệm thì sẽ không quá muộn để trở về. Tài năng trong lĩnh vực tài chính của Lưu Viễn Nghị nhanh chóng được bộc lộ: tháng 3/2011, anh nhận được khoản hoa hồng một lần gần 70.000 bảng. Sau khi nhận được mức lương thực đầu tiên trong đời, anh phấn khích đến mức không ngủ được, quyết định đặt vé máy bay cho mẹ và em gái sang Anh. Nhưng lúc đó em gái đã ra trường và đi làm, thế là chỉ có mẹ nuôi sang thăm anh.

Ba giờ chiều ngày 23 tháng 3 năm 2011, Lữ Thiên Mai xuống máy bay ở Luân Đôn, vừa bước ra khỏi sân bay, bà đã nhìn thấy con trai đứng từ xa. Cả hai ôm nhau khóc nức nở sau 3 năm xa cách, bao cảm xúc lẫn lộn. Người mẹ tự hào khi được con trai dẫn đi thăm trường đại học, những nơi lớn lên của vĩ nhân thế giới. Trước khi mẹ về lại quê nhà, con trai đề nghị mẹ mua nhà sau khi về để anh gửi tiền. Nhưng mẹ anh chỉ mong anh sớm thành gia lập thất.

“Con mau tìm một người thích hợp ra mắt mẹ. Không lo chuyện gia đình, em gái sắp đi làm, cuộc sống ở nhà càng ngày càng tốt.”

Tháng 6/2011, Lưu Viễn Nghị trở thành đồng sáng lập công ty quản lý tài sản với một nhà đầu tư hùng mạnh người Anh, sở hữu 15% cổ phần của công ty. Tầm nhìn đầu tư của anh rất sâu sắc, anh đã đầu tư một lượng vốn lớn vào thị trường Ấn Độ và đầu tư theo kiểu thu nhanh, rút ​​nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy hai năm, khối tài sản của họ đã tăng gần 80%.

Nửa đầu năm 2015, công ty có dự án đầu tư từ Trung Quốc, Lưu Viễn Nghị nghĩ đến gia đình đã lâu không gặp, liền chủ động đề nghị trở về Trung Quốc đàm phán. Lúc này, em gái đã trở thành một cô gái cao gầy, là giáo viên dạy toán trong một cơ sở dạy thêm. Trước khi trở về Anh sau khi bàn bạc công việc, anh đề nghị đưa em gái và mẹ sang Anh sinh sống, nhưng Lữ Thiên Mai từ chối.

“Con trai, ta phải ở đây để con về nước còn có chỗ thăm người thân.”

Thấy không thể thuyết phục được mẹ, cậu con trai phải lên kế hoạch khác. Ngày cưới của em gái được ấn định vào Tết Dương lịch năm 2016. Vì em gái và em rể mới đi làm nên Lưu Viễn Nghị muốn mua một căn nhà cho hai em, nhưng cả hai đều không đồng ý:

“Anh để dành tiền cưới vợ cho mẹ vui. Chúng em còn trẻ, có tay có đầu óc, không thể dựa dẫm vào anh”

Lưu Viễn Nghị hủy bỏ kế hoạch này, nhưng một kế hoạch khác đang ấp ủ trong lòng anh ta. Ngày 2/12/2015, còn một tháng nữa là đám cưới của con gái, bà Lữ Thiên Mai bất ngờ nhận được cuộc gọi từ con trai, nói rằng một khoản tiền đã được gửi vào tài khoản để mẹ có thể nghỉ hưu và mua một ngôi nhà cho em gái. Bà từ chối, nhưng con trai nài nỉ: “Con là con trai của mẹ, đây chỉ là chút ít lòng thành báo đáp mẹ đã dưỡng nuôi, dạy dỗ con nên người. Lúc con ở nhà, em gái lúc nào cũng nhường nhịn con, còn nhường cả phòng cho con ở. Giờ con tặng cho em ngôi nhà khi kết hôn cũng không có gì quá đáng, xin mẹ hãy chấp nhận lời này của con. Mẹ không dễ gì nuôi con được như ngày hôm nay”

Sau khi lấy được tiền, việc đầu tiên Lữ Thiên Mai làm không phải là mua nhà cho con gái mà là đi tìm những chủ nợ năm xưa để trả tiền. Cách đây 15 năm, biết hoàn cảnh khó khăn của bà, họ đã chủ động giảm nợ phần nào. Khi các chủ nợ thấy bà đến, họ đã rất ngạc nhiên. Những người thân từng chế nhạo người mẹ sa cơ nhận cậu bé mồ côi làm con nuôi sau đó lần lượt trở nên cứng họng, và không còn có thể nói một lời châm biếm nào nữa.

Bà Lữ Thiên Mai bồn chồn cầm trên tay một số tiền lớn và bắt đầu nghĩ đến việc thực hiện các cam kết phúc lợi công cộng của mình. Theo gương con trai, bà cũng bỏ tiền vào nhiều tài khoản đầu tư khác nhau và dự định trong tương lai sẽ đăng ký quỹ tình thương để giúp đỡ những sinh viên như Lưu Viễn Nghị đến trường hoặc khởi nghiệp, để họ không phải bỏ lỡ tương lai của mình vì nghèo. Đã từng mất tất cả mọi thứ trên đời nên với bà, tiền bạc chỉ là phù du.

“Vì đã dầm mưa nên tôi cũng muốn cầm ô cho người khác. Tôi đã từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, có nhà, có xe và có rất nhiều của cải, nhưng cuối cùng tất cả đều tan thành theo mây khói. Cảm giác đau đớn như xé da thịt lúc mất tất cả khiến tôi nhận ra rằng tốt hơn hết là nên dành sự giàu có cho tình yêu thương và giúp đỡ những trẻ em đang bị cái nghèo bủa vây, không thể vươn lên trong cuộc sống. 

Trước sự chế giễu và thuyết phục của người thân và hàng xóm, cô vẫn nhất quyết nhận cậu bé làm con nuôi khi chưa giàu có, và lòng tốt tưởng chừng như ngớ ngẩn này đã mang về cho cô những phần thưởng lớn lao.

Còn bạn, bạn có ᶊυγ nghĩ nнư thế nào về câu chuyện trên? Hãy chia sẻ cùng tôi nhé!

SHARE