Tháng Chín tới đây, gia đình chúng tôi làm đám cưới cho con gái. Gia đình chú rể sống ở Anh.
Thật ra, hai bên sui gia đã quen nhau từ những ngày còn ở quê nhà. Gia đình chú rể là ân nhân của gia đình tôi. Ngày chồng tôi bị_bắt đi_tù cải tạo, mẹ con tôi bị chính quyền địa phương thúc ép đi kinh tế mới. Gia đình người láng giềng mà bây giờ là sui đàng trai, đã thương mấy mẹ con, nên bỏ tiền túi ra đút lót cho khóm phường để mẹ con tôi thoát khỏi cảnh bị đày lên kinh tế mới. Ơn đó rất lớn đối với chúng tôi, nay hai con lại sắp trở thành đôi lứa, nên hai gia đình càng thân tình hơn xưa.
Cô dâu chú rể muốn làm đám cưới tại Mỹ nên chúng tôi đã xin được mua vé máy bay cho cả nhà bên đó qua. Chúng tôi cũng nói họ đừng ở đâu xa vì nhà chúng tôi vẫn còn phòng, cùng ở với nhau để nhớ lại những ngày chung xóm ngày xưa. Chúng tôi nói bằng tất cả tấm chân tình của mình và thật nôn nóng ngày gặp lại ân nhân.
Chương trình sắp xếp đâu vào đó thì xảy ra đại dịch COVID 19. Thật tình mà nói, tôi thấy ngại ngùng ghê gớm, khi để cho một gia đình bốn người lạ ở trong nhà. Không phải tôi không nhớ ơn xưa nhưng hoàn cảnh hiện giờ chồng tôi lớn tuổi bị tai biến hai năm nay phải nằm một chỗ. Tôi không biết phải từ chối gia đình đàng trai thế nào trong khi họ là ân nhân và chính mình là người đề nghị họ ở trong nhà.
Một lần ông bà sui còn nói với tôi: “Tuy Mỹ dịch COVID đang hoành hành, nhưng chúng tôi vẫn ở với anh chị, ai cũng một lần c h ế t.”
Trời ơi, tôi chỉ mong họ từ chối mà ra ở riêng. Tôi biết mình nghĩ thế là ích kỷ nhưng nghĩ đến nguy cơ lây bệnh của chồng mà đành phải cư xử như người vô ơn.
Không biết tôi có nên thành thật mà nói với sui gia rằng chồng tôi đang bệnh và nguy cơ lây nhiễm rất cao, tôi cũng sẵn sàng mướn khách sạn cho gia đình sui trai ở. Nói như vậy thì cũng quá thẳng và kỳ, nhưng tôi không biết cách nào khác hơn, vừa cho họ không ở nhà mình mà vừa không mất lòng người ơn. Thật nan giải thưa cô Nguyệt Nga. (Hồng Ng.)
*Góp ý của độc giả:
-Pham
Chào bà Hồng Ng
Người Việt Nam có tánh hay cả nể, thích nói đãi bôi, ưa thể diện, nên hay nói và làm những điều trái với lòng mình xong rồi hậm_hực bực_bội. Nhưng bà có nghĩ ngược lại không? Là biết đâu bên sui gia cũng có suy nghĩ giống như bà, nghĩa là họ cũng ớn rợn khi phải sống chung trong nhà của bà trong đại dịch.
Nhưng họ ở trong thế kẹt là đã từng làm người ban ơn cho bà, nếu mà từ chối lời mời, sẽ sợ bà nghĩ rằng họ ỷ thế giàu có ra ơn nên khinh thường, làm phách không muốn ở chung.
Thành ra họ ráng ép mình làm theo ý bà nên mới nói: “Tuy Mỹ dịch COVID đang hoành hành, nhưng chúng tôi vẫn ở với anh chị, ai cũng một lần c.h.ế.t.” Câu trả lời đó rất hàm ý, bà suy nghĩ kỹ sẽ hiểu!
Vì bà là người đã khơi mào chuyện này trước nên chính bà là người phải lên tiếng nói sự thật. Rồi đích thân đi mướn phòng và đưa đón chuyên chở tử tế để tỏ lòng chân thành.
Như vậy, mọi người đều nhẹ lòng vì không ai phải ôm giữ sự bực_bội, và không ai phải lo lắng ân hận trong tương lai nếu chẳng may có người bị lây nhiễm COVID-19.
-Quý
Người mình khác với người Mỹ ở chỗ cứ ưa “lung khởi” quanh co, cứ như người Mỹ, cái gì không thích thì nói không thích, cái gì thích thì nói thích. Như thế tình thân mới lâu dài, lúc nào người mình cũng nói quanh nói co nên nhiều khi gây hiểu lầm. Tôi nghĩ cô nên nói thật lòng với sui gia của mình, hoàn cảnh này ai cũng hiểu chuyện để thông cảm với nhau, ăn thua là cách nói, mình nói chân tình thì người kia hiểu, ôi mà biết đâu lòng họ cũng chỉ muốn thế.
Cô đừng quên hiện nay nước Mỹ số nhiễm COVID là cao nhất thế giới. Dân nước Anh qua Mỹ, tôi nghĩ họ sợ lây nhiễm chứ chẳng phải mình sợ đâu.
-Tran
Cách tốt nhất là cô nên mang vấn đề an toàn sức khỏe của gia đình anh chị sui của cô để lên hàng đầu để lấy lý do mướn khách sạn cho họ ở riêng cho dù cô có lo cho họ hay chỉ lo cho sự an toàn của chồng cô vì sự thật tất cả mọi chuyện nó đều đúng như vậy – vì an toàn của gia đình cô và an toàn của gia đình họ nên tất cả mọi người phải cẩn thận.
Thí dụ như cô nói: “Trước kia khi không có cái dịch này thì chúng tôi nghĩ không gì vui bằng khi mời được anh chị tới nhà chúng tôi ở, nhưng bây giờ dịch bệnh làm hư hết mọi kế hoạch đã định trước. Thật là tiếc quá. Nước Mỹ hiện dịch bệnh đang hoành hành dữ dội, chúng tôi cho dù có muốn cũng không dám để anh chị mang tánh mạng của mình ra liều, lỡ có chuyện gì xảy ra với anh chị thì cho dù chúng tôi có hối hận cũng không kịp. Thôi thì để an toàn tới sức khỏe của anh chị và cũng để cho anh chị an tâm thoải mái trong thời gian ở Mỹ, chúng tôi sẽ đặt khách sạn cho anh chị ở.”
Hy vọng là lời nói chân thành từ đáy lòng này sẽ cho họ thấy cô quan tâm tới an toàn của họ như thế nào để chấp nhận cách sắp xếp của cô một cách vui vẻ.
*Vấn đề mới:
Gia đình em bất_hạnh, nói đúng ra là con gái của em bất_hạnh nên có mặt trên cõi đời này với tấm thân tàn_tật.
Em lấy chồng trễ nên sinh con khi tuổi đã lớn. Lúc có thai cả hai vợ chồng đều quá mừng nên không nghĩ gì cả. Tụi em hăm hở, mừng vui đón chào con. Ngày cháu ra đời hai vợ chồng lặng đi. Chồng em không nói gì cả, cũng không ôm con, anh chạy nhanh ra ngoài phòng sinh, còn em thì ôm con_khóc, đau_đớn cùng_cực. Em thấy như trời đất sụp xuống, oán than thân phận, chỉ muốn cùng con c h ế t đi.
Ban đầu tụi em giấu con trong nhà, không muốn ai đến thăm. Rồi vợ chồng cũng quen dần với vẻ mặt ngây ngô của con, đôi khi em còn thấy sự ngây ngô và khờ dại của con lại đáng yêu làm sao. Cơn đau buồn cũng phai dần theo năm tháng. Cũng may sống ở Mỹ nên cháu được chính phủ chăm sóc, từ thể chất đến tinh thần, cháu được đi học và đi làm thêm. Mọi chuyện cũng tốt đẹp theo năm tháng.
Bây giờ cháu vào tuổi dậy thì, thể chất phát triển hẳn lên, cháu cũng bắt đầu biểu lộ sự khao khát tự nhiên theo tuổi lớn. Sự khao khát càng ngày càng lớn mạnh khiến cho em rất lo ngại. Đầu tiên khi ra đường, cháu hay thấy người này người kia, dĩ nhiên là khác phái, nhìn cháu, ngắm cháu và thán phục cháu. Có lúc cháu lại tay bắt mặt mừng và nói những lời thân thiết. Càng về sau thì cử chỉ thân thiết hơn, có khi cháu ôm ghì lấy người ta khiến cho có người phải la lên sợ_hãi. Những lúc như vậy em thật đau_lòng, em gỡ tay cháu ra nhưng em thì ốm yếu, sức đâu bằng con gái 17. Em chỉ nhìn con mà quặn thắt ruột gan!
Vợ chồng em hạn chế việc đưa cháu ra ngoài để tránh những hành động bất chợt của cháu mà tụi em không kiểm soát được. Thời gian gần đây, bị nhốt ở nhà vì COVID-19, cháu bắt đầu tơ tưởng đến những tài tử trong phim và tưởng tượng ra những tình cảm say đắm mà các nhân vật trong phim dành cho cháu.
Thưa cô Nguyệt Nga, em không biết làm cách nào để con em đừng điên như vậy. Em thật quá thương con! Thưa cô, cô giúp gì được em không cô? (Bích Ng.)