Bây giờ khi con lớn đã được 10 tuổi, tôi có ý định về Việt Nam sống với mẹ. Bà đã 75 tuổi và đang sống một mình.
Tôi gặp vợ khi cô ta qua Mỹ du học. Sau khi tìm hiểu một thời gian, thấy cô ta nóng tính, tôi muốn chia tay. Nhưng rồi cô ta than thở là không có tiền đóng học phí vì người ngoại quốc không được học miễn phí. Khi ấy đầu óc tôi ngu muội nên đã đồng ý lấy cô ta để cô ta được ở lại.
Sau khi có quốc tịch, cô ta bảo lãnh cha mẹ qua Mỹ. Tôi hỏi cô ta rằng “Sao em đem cha mẹ qua đây sống mà không nói với anh một tiếng?”, thì nhận được câu trả lời “Gia đình tôi là trên hết. Ông không thích thì ông ra ngoài sống, 18 năm sau tôi sẽ trả lại nhà cho ông”. Khi đó chúng tôi đã có với nhau hai đứa con, lớn 5 tuổi, nhỏ 2 tuổi. Tôi không đành lòng ra đi vì thấy con còn quá nhỏ.
Bây giờ khi con lớn đã được 10 tuổi, tôi có ý định về Việt Nam sống với mẹ mình. Bà đã 75 tuổi và đang sống một mình. Tôi thương mẹ già nhưng cũng rất thương con thơ. Tôi phải làm sao để lương tâm không cắn rứt?
Kiên/Vnexpess