Duyên phận thật là kì diệu. Từ một lần ngộ nhận của người phụ nữ đến từ nước Úc xa xôi, người đàn ông 70 tuổi giàu lòng trắc ẩn ấy đã quyết định thực hiện hành trình tìm cha cho người dưng ròng rã suốt 120 ngày.
‘Ước gì bác là ba của cháu, cho cháu một lần được gọi tiếng ba’
“Dáng cao gầy rảo bước khắp các tuyến phố quanh chợ Quảng Ngãi, ông Bùi Đắc Cường (67 tuổi, TP Quy Nhơn, Bình Định) hết hỏi người này đến người khác, mong tìm kiếm manh mối cha bà Ninh Lê Thủy (48 tuổi, hiện sống ở Úc) đã thất lạc gần 40 năm.
Trong chiếc túi nhỏ ông Cường mang theo bên mình là cuốn sổ ghi chép từng manh mối dù nhỏ nhất. Bốn tháng qua, cuốn sổ cũng đã được lấp đầy.
Kể lại chuyện bà Thủy, ông Cường mở điện thoại đọc những tin nhắn nhận được cách đây bốn tháng.
Hôm đó, ông Cường bất ngờ thấy một tin nhắn chờ trong Facebook: “Cháu xin lỗi nếu làm phiền bác, cháu đã đắn đo rất nhiều và quyết định nhắn tin. Có phải bác từng thất lạc một người con gái không?…”.
Đoạn tự sự rất dài sau đó cuốn ông Cường theo chuyện của người dưng.
“Tôi nói với cô ấy tôi chỉ có một gia đình, tôi chưa từng thất lạc con. Hỏi ra mới biết Facebook tôi là Đắc Cường, cha cô Thủy cũng tên Đắc Cường, chỉ khác là tôi họ Bùi, còn ông ấy họ Ninh, nên cô ngộ nhận tôi là cha” – ông Cường chia sẻ.
Trái tim ông cứ thắt lại khi sự thất vọng của bà Thủy tràn qua tin nhắn. “Ba cháu từng học ở Quy Nhơn, cháu thấy bác cũng ở Quy Nhơn nên cứ nghĩ… Ước gì bác là ba cháu, để cháu một lần được gọi ba” – 48 tuổi, chưa một lần trong đời gặp ba, bà Thủy khát khao bỏng cháy.
Ông Cường rất xúc động và hỏi han thông tin về gia đình bà Thủy, cùng với lời hứa sẽ đi tìm cha và phía nội cho bà…
Trước năm 1970, ba mẹ bà Thủy gặp nhau tại Sài Gòn. Họ kết hôn và hoa trái tình yêu lớn dần trong bụng.
Thế rồi, ba bà Thủy rời Sài Gòn về Quy Nhơn học, mẹ bà cũng về Quảng Ngãi sống cùng gia đình chồng để tiện cho chồng về thăm vợ con.
Nhưng trong chuyện ít ỏi mẹ kể lại cho bà Thủy, mãi đến sau khi sinh bà Thủy một tháng, cha bà mới về nhà thăm vợ con.
Cuộc gặp ấy không êm ấm, vợ nghĩ chồng có người khác, không thương yêu mình nên ôm con vào lại Sài Gòn.
Sau đó một thời gian, em gái người chồng nói cho mẹ bà Thủy biết ông Ninh Đắc Cường đã mất. Trong cơn giận dữ, người mẹ đã không đưa con về chịu tang cha.
“Cháu chỉ nhớ năm 1981, cô Ninh Ngọc Anh (em gái ông Ninh Đắc Cường) đi buôn vào Sài Gòn, xin mẹ dẫn cháu về thăm nội.
Lúc đó cháu 10 tuổi, nhà nội ở ngay chợ Quảng Ngãi. Bà nội bảo rằng ba cháu vẫn còn sống. Nhưng ở đó ba ngày cháu không gặp ba.
Sau đó, cháu vào lại Sài Gòn vì nhớ mẹ. Lúc này nhà ngoại cháu cũng chuyển về quê, cháu thất lạc phía nội từ đó. Sau này nhà ngoại lại chuyển lên Sài Gòn và có nhờ người tìm nội cho cháu nhưng không có thông tin.
Gia đình nội không còn ở chợ Quảng Ngãi. Năm 1992, mẹ con cháu qua Úc định cư. Cháu cũng không hỏi mẹ nhiều vì sợ chạm nỗi buồn của mẹ” – bà Thủy kể với ông Cường.
Trí nhớ non nớt của đứa trẻ 10 tuổi cũng cho bà Thủy thêm chút thông tin: Cha bà có ba người em gái Ninh Ngọc Dung, Ninh Ngọc Anh và Ninh Ngọc Hạnh cùng một người em trai Ninh Đắc Phú.
Mịt mờ tìm kiếm
Chừng ấy thông tin là hành trang cuộc kiếm tìm cha cho người dưng. Ông Cường nghĩ cha bà Thủy học ở Quy Nhơn có thể bạn học cùng thời biết.
Kết nối bạn bè tìm kiếm, người bạn tên Đức khẳng định ông Ninh Đắc Cường học cùng lớp. Sau năm 1970, ông này rời Việt Nam sang sống ở Mỹ.
“Nhưng điều gì kiểm chứng thông tin này? Tôi hỏi ông Đức bạn học còn những ai, ông ấy cho địa chỉ bà Phạm Thị Hương ở Gia Lai. Tôi bắt xe lên gặp thì bà Hương lại bảo trong lớp không có ai tên Ninh Đắc Cường. Tôi thất vọng và Thủy cũng thất vọng” – ông Cường kể.
Những tin nhắn khao khát tìm nguồn cội của bà Thủy đến mỗi ngày, kéo ông Cường vượt qua các cơn đau tim vẫn chưa lành sau đợt mổ để tiếp tục tìm kiếm.
Những chuyến đi lần mò manh mối ngỡ tỏ rồi lại tắt. Ông Cường quyết định nhờ sự trợ giúp của gia đình.
Anh Long – con rể ông Cường – kể: “Ba bảo tìm cha cho chị Thủy là nguyện vọng của ông.
Vợ chồng tôi thì lo ba bệnh đi một mình nguy hiểm. Thế là cả nhà tôi tham gia tìm kiếm. Khởi đầu từ chợ Quảng Ngãi”.
Máu chảy về tim
Mở rộng tìm kiếm, ông Cường bắt đầu kết nối những mối quan hệ ở Quảng Ngãi nhờ giúp đỡ. Và một buổi chiều, cuộc điện thoại của người bạn tên Dương mở ra manh mối. Tức tốc ra Quảng Ngãi, ông Cường hồi hộp chờ đợi.
“Tôi có niềm tin bởi anh Dương nói tương đồng với những gì Thủy kể” – ông Cường nhắn tin cho bà Thủy. Bên kia, bà Thủy trả lời: “Ôi cháu hồi hộp quá, tim cháu như thắt lại”.
Xế chiều 21-7, ông Cường gặp ông Võ Bá Mười (63 tuổi, TP Quảng Ngãi). Sau cái bắt tay, ông Mười nói ngay: “Gia đình họ đang ở Sài Gòn, chính xác 100%”.
Ông Cường vỡ òa, cuộc tìm kiếm 4 tháng ròng rã đã thấy hồi kết. Ông Mười bắt đầu kể lai lịch phía nội bà Thủy đúng đến từng tên.
Lý do mọi người không biết bởi trước đây ở chợ người ta gọi nhau bằng những cái tên khác, và gia đình rời Quảng Ngãi hơn 30 năm.
Rơm rớm nước mắt khi nghe chuyện ông Cường tìm cha cho người dưng, ông Mười bảo: “Tôi thật sự phục anh, một trái tim thật nhân hậu”.
Thế rồi, ông Mười đưa số điện thoại của ông Vinh – chồng bà Ninh Ngọc Anh (cô ruột bà Thủy). Ông Vinh vui mừng khi hay tin đứa cháu thất lạc.
Ông Vinh từng gặp bà Thủy năm 1981, sau đó không gặp nữa. Suốt nhiều năm gia đình vào Sài Gòn sinh sống, đăng tin tìm cháu gái bất thành.
Ông Vinh kể ông Ninh Đắc Cường có thời gian dài sống ở Mỹ. Cách đây 17 năm, ông Cường phát bệnh, trở về VN sống cùng gia đình và mất vào năm 2004. Bà nội và cô Hạnh cũng đã qua đời.
Ông Cường báo tin vui cho bà Thủy. Nước mắt tuôn rơi bên nước Úc xa xôi. Trong niềm vui tìm được cội nguồn, ông Cường cũng ngậm ngùi vì bà Thủy mãi mãi không kịp gọi ba. Ông luôn mong cái kết có hậu, nhưng ý trời lại khác.
“Tôi mong cháu Thủy trở về với nguồn cội yêu thương. Nếu Thủy cho phép, tôi sẽ nhận cháu làm con nuôi để bù đắp phần nào khát khao có ba của cháu…” – ông Cường xúc động tâm sự.
“Ba lần Thủy nghĩ tôi là cha!”
Mỗi lần đến chợ Quảng Ngãi, ông Cường lại mang trong mình hi vọng. Nhưng chợ hai lần cháy, người cũ chuyển đi từ lâu. Sáu gia đình sống lâu năm nhất tại chợ Quảng Ngãi cũng không rõ thông tin.
Nụ cười hạnh phúc của ông Cường (trái) khi biết thông tin nhà nội của bà Thủy – Ảnh: TRẦN MAI
Cái tên Ninh Đắc Cường chẳng ai nhớ. Hồ sơ lưu trữ sau những biến cố lịch sử cũng không còn. Anh Long khuyên cha dừng lại vì những cơn ho khiến nhịp thở ông trở nên mong manh.
Nhưng ông Cường chưa lúc nào từ bỏ vì: “Đến 3 lần Thủy nghĩ tôi là cha cháu. 48 tuổi mà chưa một lần gọi tiếng cha thì đúng là bi kịch của một đứa con. Bỏ cuộc sao được!”.
Theo Báo Tuổi trẻ