Sáng ôm chúc con thi tốt, chiều tôi đã phải cúng bát cơm quả trứng gọi con bé về ăn

9

Mỗi mùa thi, nhìn di ảnh con lòng tôi lại nghẹn đắng. Ký ức về con bé lại ùa về khiến cõi lòng người làm mẹ như tôi lại 1 lần nữa tê dại.

Đường tình duyên của tôi lận đận, trải qua vài mối tình không tới bến tới bờ, tôi đã định ở vậy cho tới năm 35 tuổi thì gặp và lấy chồng tôi.

Năm 38 tuổi con gái đầu lòng của tôi chào đời, tiếng khóc của nó khiến cả hai vợ chồng tôi cùng giàn nước mắt hạnh phúc. Vì tuổi đã lớn nên tôi chỉ sinh được 1 lần, bao nhiêu yêu thương chúng tôi dành cả cho con bé.

Con gái tôi mau miệng, lém lỉnh nên được cả xóm yêu mến. Tôi là giáo viên, lúc nào cũng sát cánh bên con mỗi buổi tối học bài. Con tôi ham học, năm nào cũng dẫn đầu lớp về bảng thành tích học tập. Năm học cuối cấp 3, nó đạt mục tiêu sẽ thi đậu trường ngoại thương vì con bé rất giỏi ngoại ngữ.

Mục tiêu đề ra, 2 mẹ con cùng phấn đấu. Mỗi đêm con học tôi đều ngồi bên, khi nào con ngủ tôi mới ngủ. Chờ đợi mãi cũng tới ngày thi của con, ngày đầu con bé thi rất tốt. Nó hớn hở khoe:

“2 môn quan trọng nhất con vượt qua thành công rồi. Theo như con tự chấm cũng được tầm 8 điểm/môn. 2 môn còn lại con không lo mẹ ạ”.

Thấy con tự tin thế tôi mừng lắm. Sáng ngày hôm sau, con ăn hết bát xôi đỗ mẹ nấu rồi chạy ôm mẹ cười:

“Kiểu gì con cũng đỗ cao nhất”.

Tôi ôm nó vào lòng, hôn trán chúc con may mắn rồi con bé lên xe bố đưa đi thi. Ngờ đâu, cái ôm ấy lại là cái ôm cuối cùng của mẹ con tôi.

Chiều ấy thi xong, con tôi ngồi sau xe bố ríu rít gọi về báo với mẹ:

“Đề dễ con làm hết mẹ ạ. Lần này con chắc chắn đỗ Ngoại thương rồi. Mẹ phải thưởng lớn cho con đó nhé”.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì ù đặc tai với tiếng phanh gấp của xe máy rồi rầm 1 cái, tiếng mọi người hô hóan kêu có tai nạn. Tôi la hét gào gọi con qua điện thoại nhưng cả con bé và bố nó đều không ai trả lời.

Một lúc sau, có người gọi lại báo cho tôi biết chồng con tôi gặp tai nạn thảm khóc mất tại chỗ. Tôi ngất lịm khi nghe tin dữ ấy. Tối đó, tôi đón con đi thi về bằng bát cơm quả trứng. Tim tôi chết lặng theo con bé và chồng. Chỉ trong 1 ngày tôi mất luôn cả 2 người thân yêu nhất. Lúc nhận thông báo, con tôi thừa điểm vào trường đại học nó hằng mong ước. Chỉ tiếc 1 điều rằng, nguyện ước đã đạt mà con tôi mãi mãi chẳng bao giờ có cơ hội bước tới giảng đường.

nguồn tin :webtretho

SHARE