Hơn 6 giờ sáng, khi sương còn chưa kịp tan trên lá cây, bà Bộc, một “triệu phú nông dân” đã bắt đầu ngày làm việc trong vườn rau bạc triệu rộng hơn 2 mẫu ở thành phố Falls Church, tiểu bang Virginia, Mỹ.
Khác với những mảnh “đất vàng” khác dùng để xây cao ốc, siêu thị, hoặc chung cư, mảnh đất vàng này dùng để trồng khoảng 50 loại rau, cây trái.
Tay cầm bó rau răm mới cắt còn đẫm ướt sương, bà nói với phóng viên báo người Việt: “Rau răm của tôi rất thơm. Biết tại sao không? Vì nó có những đốm đen trên lá nè. Rau răm mà không có đốm đen, nó trắng thì cây nó vàng khè, nó từ từ chết”.
Nhìn bà cắt rau, bó rau, cắt từng quả mướp trên giàn mới hiểu bà yêu vườn rau như thế nào. “Tôi làm hoài làm hoài gần 40 năm nay, không bỏ”, bà nói.
Trong khu vườn của bà, bầu, bí, mướp trĩu quả trên giàn. Những bụi cây húng quế cao gần bằng đứa trẻ lên năm, lá to, khỏe, xanh mướt, thơm lừng một góc vườn.
Luống cải trong vườn của bà Bộc (ảnh: Cát Linh/Người Việt).
Sinh ra và lớn lên trong một túp lều tranh ở vùng quê thuộc miền Bắc Việt Nam, gia đình dòng họ của bà, mấy đời đều làm nghề nông. Cái nghèo cái khổ vận vào thân cho đến khi di cư vào Nam, rồi từ miền Nam theo chồng sang Mỹ.
Cũng nhiều người từng hỏi bà vì sao sang xứ Mỹ không làm gì cao sang hơn mà làm nghề nông?, bà trả lời đơn giản:
“Lúc tôi mới bước chân sang Mỹ, tôi bồng đứa con mới 18 tháng, rồi nghĩ gửi nó cho chỗ nuôi trẻ thì đâu có biết người ta nuôi nó ra làm sao. Thành ra tôi phải hy sinh vì con mình. Tôi phải kiếm cái gì đó để vừa ôm nó vừa kiếm tiền phụ chồng”.
Cơ duyên đưa bà đến với nghề nông trên xứ Mỹ là như thế. Nhưng, chưa phải là duy nhất. Thú vị hơn nữa, người “mở lối dẫn đường” cho bà đến với nghề nông trên đất Mỹ lại chính là ông Jeans, chồng của bà: “Ông chồng tôi thích trồng rau lắm. Đi làm về là ổng thay đồ ra đào đất làm vườn, trồng rau”.
“Hai vợ chồng ăn đâu có hết, nên mỗi cuối tuần là cắt rau mang cho bạn bè. Họ mừng lắm. Lúc đó tôi còn đi may phụ thêm. Tôi mang vô hãng may cho mấy bà bạn, họ nói rau mắc lắm đừng cho.
Trồng tốn công tốn sức tốn đủ thứ mà mang đi cho hoài. Mang đi bán đi. Họ bày tôi mang ra bãi đậu xe. Tôi làm theo, người ta thích quá trời, hỏi đủ thứ loại rau. Thế là từ đó tôi ngồi bán ở bãi đậu xe cũng khoảng 10 năm”.
“Về sau, bà má chồng nói rau của con ngon, đi bán chi cho nó mệt, cứ ở nhà đi sẽ có người mua. Thế là tôi ở nhà. Sau đó có mấy người Mỹ đến làm phóng sự, đưa lên tivi, có địa chỉ hết nên từ đó nhiều người biết đến, thành ra tôi không phải đi đâu nữa hết”, bà chia sẻ với báo Người Việt.
Tiếng lành đồn xa. Rau ngon vang khắp vùng. Khách đến mua đông đến mức khu vườn nhỏ của bà không được phép làm kinh doanh nữa.
Vợ chồng bà phải tìm một khu đất rộng hơn 2 mẫu, theo luật lệ của tiểu bang, và vườn rau bạc triệu nằm trên khu “đất vàng” ra đời từ đó.
Mỗi sáng, bà Bộc ra vườn rất sớm để cắt rau (ảnh: Cát Linh/Người Việt).
Khoảng 11 giờ sáng, sau giờ tan lễ của một nhà thờ gần đó, người dân bắt đầu tấp vào quầy rau của bà, nơi bán những loại rau trong vườn mà bà đã cắt từ sớm, bó sẵn từng bó.
Nếu vị khách nào thích tự mình ra vườn cắt rau, bà cũng đồng ý. Đây cũng chính là điểm đặc biệt ở vườn rau của bà. Đa số khách mua là người Việt đều thích tự mình cắt ngọn rau, cọng ngò. Sau đó, rau sẽ được ông Jeans đặt lên cân, nói giá tiền, và giao cho khách.
Cô Hằng Nguyễn, cư dân Alexandria, cho biết cứ mỗi cuối tuần cô đều ghé vườn rau bà Bộc dù phải mất khoảng 25 phút lái xe: “Thích lắm. Rất thú vị. Ở nhà mình đâu có được như vậy đâu.
Bà bán với giá phải chăng lắm. Ông bà rất thật thà. Tôi thích mua rau tận vườn như thế này. 100% hữu cơ không phải lo sợ gì cả”.
“Tôi mua rau của bà Bộc lâu rồi. Rau của bà tươi và có nhiều loại. Ngoài chợ nhiều khi không có loại mình thích, như rau kinh giới, rau muống thì tùy chợ. Mình tự cắt mình biết nó tươi tốt.
Rau ngoài chợ có loại chở từ tiểu bang khác về, để lâu không còn tươi. Rau của bà Bộc ngon vì chỉ dùng bã đậu nành và cỏ để làm phân bón. Nhìn thấy ong bay quanh mấy cây rau là biết không dùng thuốc”, một vị khách lâu năm chia sẻ.
Xe này chạy ra, xe khác lại chạy vô. Mỗi khi hết rau đã bó sẵn, ông Jeans “thông báo” cho bà biết. Thế là một tay cầm kéo, một tay xách chậu nhỏ, cái lưng khòm của bà lại thoắt ẩn thoắt hiện giữa những luống rau xanh ngắt.
Một góc trong vườn rau của bà Bộc (ảnh: Cát Linh/Người Việt).
Vào mùa đông, khi những trận tuyết lớn kéo dài và sau đó là khoảng thời gian chờ tuyết tan, vườn rau của bà “đóng cửa”. Ông và bà đi trú đông. “Hai đứa dắt nhau đi lang thang. Đi tùm lum hết. Chỗ nào chưa đi tới thì đi.
Hồi xưa ổng làm trong ban thanh tra nên ổng đi đâu thì tôi đi theo. Lên rừng lên núi, đi xuống biển. Bây giờ vẫn thế. Chứ ngồi trong nhà, chịu không nổi”, bà cười nói.
Bà Bộc, ông Jeans hơn 70 tuổi và đã gắn bó với nghề trồng rau gần 40 năm rồi. Mỗi một mùa rau, lưng của ông bà lại còng thêm một chút.
Bà từng nói muốn nghỉ ngơi lắm, nhưng chỉ muốn giao lại vườn rau này cho ai yêu nghề nông như mình. “Trả tôi chục triệu tôi cũng không bán”, bà cho biết.