Có rất nhiều sự thật giấu kín, họ không dám và không muốn thừa nhận. Nhưng, thực tế đời sống đôi khi nghiệt ngã vậy đó!
Tất nhiên, chúng ta liệt kê hết cả thảy ra ở đây để bạn nhận diện nó, thay đổi suy nghĩ về nó và bắt đầu một lối sống tích cực hơn chứ không phải chấp nhận và xem nó như một phần tất yếu của cuộc đời.
Hôm trước tôi có đọc một bài viết trên mạng khẳng định rằng cuộc sống của một người đàn ông hiện đại là nơi mà họ chấp nhận mọi suy nghĩ tiêu cực và nỗi buồn để có thể tiến xa hơn. Quan điểm này tôi phản đối, ngay và lập tức. Chúng ta không ngừng tiến lên, vậy không lẽ chúng ta cũng sẽ không ngừng buồn bã và tiêu cực? Chúng ta sẽ nói với nhau về những nỗi buồn, và cách để vượt qua nó.
BUỒN VÌ GIỚI HẠN CỦA BẢN THÂN
Đây là suy nghĩ ám ảnh tôi trong suốt một khoảng thời gian rất rất dài và cho đến bây giờ, thú thật với bạn là tôi vẫn còn đang cố gắng để thoát ra khỏi nó.
Khi bạn có những trăn trở như vậy, chứng tỏ bạn là người có tham vọng, cầu tiến và chịu phát triển bản thân. Nhưng bạn đôi khi phải chấp nhận một sự thật, đây không phải là chuyện mà ngày một ngày hai liền có thể thay đổi.
Hãy cứ đi trên con đường của mình, bằng cách đi của mình, bằng sự đam mê và quyết tâm của mình, đi thật xa đi đã rồi hãy nhìn lại xem vị trí của mình ở đâu, tôi tin là nó khác biệt nhiều lắm.
Với lại, do bạn không biết đấy thôi, vẫn còn rất nhiều người nhìn vào cuộc sống của bạn mà ao ước đấy.
BUỒN VÌ CHA MẸ NGÀY CÀNG GIÀ ĐI NHƯNG CHÚNG TA CHƯA KỊP THÀNH CÔNG
Cái này được gọi là nỗi buồn quốc dân rồi, vì anh em biết không, để gọi là lo cho cha mẹ để chứng tỏ sự hiếu thảo hay báo đáp công ơn, thì không bao nhiêu cho đủ hết.
Vấn đề là cha mẹ không cần lắm việc chúng ta thành công, tất nhiên điều đó đáng tự hào và vui sướng, nhưng cái họ cần hơn, là anh em được hạnh phúc.
“Thấy con mình làm được nhiều tiền thì cũng vui đó, nhưng biết được là để kiếm được bao nhiêu đó tiền, ở ngoài xã hội nó phải trầy trật dữ lắm, lại thấy thương”
Tôi trích nguyên văn câu nói của mẹ tôi, để anh em hình dung, tôi tin là “phụ huynh” nào cũng vậy thôi.
BUỒN VÌ BẠN BÈ BỖNG DƯNG KHÔNG CÒN THÂN THIẾT VỚI MÌNH NỮA
Đó là một phần tất yếu của sự trưởng thành. Chúng ta sẽ đi đến những nơi mới, gặp những người bạn mới và không còn quá quan trọng đến cái “vòng tròn” ngày xưa của mình.
Tôi biết bạn có thể hơi buồn, nhưng buồn bã lúc này rõ ràng không giải quyết được vấn đề. Thỉnh thoảng chúng ta vẫn có thể gặp nhau, nói với nhau về những chặng đường đã đi, những thứ đã học hay những dự định sắp tới. Như vậy chẳng phải đã là quá đủ rồi hay sao, thân thiết hơn nữa cũng không hẳn là hay ho.
Bên cạnh đó, hãy nhìn lại chính mình. Đừng quên câu nói “mây tầng nào gặp gió tầng ấy”, nếu bạn đủ giỏi, đủ ưu tú, bạn sẽ có được những mối quan hệ chất lượng, giúp ích thiết thực cho cuộc sống của bạn. Ngược lại, nếu chỉ là mối quan hệ vô thưởng vô phạt, thì không nên bận tâm quá lâu. Tụ tập vui một vài trống canh chỉ mang tính nhất thời, đâu hỗ trợ gì nhiều cho cuộc sống của bạn. Ngẫm bảo thực dụng, nhưng chẳng phải xã hội bây giờ đều cần cân đối, thu xếp vậy sao.
BUỒN VÌ CÔ ĐƠN, KHÔNG CÓ NGƯỜI YÊU
Đây là nỗi buồn nghe rất dễ phì cười, mang tiếng “xàm” nhưng tận sâu trong đáy longf, không ít người ôm nỗi buồn FA đó.
Lời khuyên ở đây, đơn giản là nếu gặp được cô nàng nào khiến mình say đắm, thì hãy cứ mạnh dạn tiến tới, còn nếu không, hãy đóng vai “người vô hình”, mặc kệ các cặp đôi tíu tít yêu đương, trong thời gian ấy mình lo chuyện của bản thân, chăm chỉ kiếm tiền, mở rộng kiến thức, học thêm kỹ năng. Khi bạn là con sói đủ mạnh, đủ nổi bật, tự khắc cả thảo nguyên sẽ đứng về phía bạn.