Chúng ta bảo lũ trẻ hãy học cách chờ đợi. Chờ cho đến khi tiết học bắt đầu, đợi cho đến khi tiết học kết thúc, đợi đến lượt chúng được chơi một món đồ chơi, đến lượt chúng nói, và đợi xếp hàng ăn trưa.
Có một lần, một đặc vụ Hollywood đã gửi email cho tôi. Bằng cách nào đó, anh ấy đã tìm được tài khoản của tôi, và thật bất ngờ, anh ấy đã gửi cho tôi một mẩu tin nhắn. Sau đó, anh ta còn đề nghị liên lạc với tôi qua điện thoại.
Lúc đầu, tôi không thể tin được. Tôi đã xem đi xem lại các bức ảnh mà anh ấy đăng. Vâng, anh ấy đã chụp hình với Mariah Carey. Và Elton John. Và Lionel Richie. Chúa ơi! Tôi tự hỏi anh ấy muốn gì ở tôi.
Trong cuộc gọi, anh ấy nhanh chóng giới thiệu tôi với một biên tập viên cấp cao của Deadline Hollywood. Tôi đã rất bối rối. Bởi tôi còn không thể tạo nên một mẫu quảng cáo chạy trong thang máy. Cuối cùng, cuộc gọi đó kết thúc. Tôi đã liên hệ với cô qua email nhưng vẫn chưa bao giờ nhận được phản hồi.
Sau đó, tôi và anh chàng kia vẫn giữ liên lạc qua email. Và rồi, chúng tôi có một cuộc hẹn khác với đối tác kinh doanh của anh ấy, người điều hành tại một công ty xuất bản. “Tôi khá chắc chắn về việc anh ấy muốn ký hợp đồng với bạn” đối tác nói. “Bạn có thể viết một cuốn sách về chúng tôi”. Tôi cũng có nghe nói đến một số biến thể khác của “Chúng tôi sẽ làm cho bạn giàu có”. Có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi, nhưng mọi thứ diễn ra rất rõ ràng: Toàn bộ cuộc đời tôi sắp thay đổi.
Đối tác được cho là sẽ tạm dừng ở Munich, và tôi định gặp anh ta ở sân bay. Tôi ra khỏi giường lúc 6 giờ sáng và lên tàu. Tôi sẽ bắt tay anh ấy, ăn một chiếc bánh sandwich 9€, và sau đó – hy vọng – sẽ viết được một thỏa thuận về cuốn sách. Hoặc bất kỳ thỏa thuận nào khác giúp tôi nổi tiếng và thành công.
Đến sân bay được nửa đường, chuông điện thoại reo. “Nik, tôi sẽ không đến được. Chuyến bay của tôi đã bị hoãn.” Được rồi, không sao cả. Tôi đi xuống tàu, gói lại hành lý và bắt chuyến tàu tiếp theo – quay trở lại cuộc sống thường ngày.
Chúng tôi tiếp tục gửi email. Dần dần, cuộc trò chuyện về việc hợp tác cũng trở nên thưa dần. Tôi tiếp tục chờ đợi. “Đáng lý họ phải đề cập đến việc hợp tác sớm rồi” Vào thời điểm tiếng “bộp bộp” của những giấc mơ tan vỡ truyền đến tai tôi, một vài tháng đã trôi qua. Cuối cùng, tôi chợt nhận ra: Đây không phải là cơ hội lớn của tôi mà thực ra, cũng giống như chiếc máy bay đó, cơ hội đó sẽ không bao giờ đến.
Nếu bạn đã trải qua bất kỳ hình thức giáo dục truyền thống nào, từ mẫu giáo đến đại học, từ trung học đến các bài học piano, bạn có mong muốn bản thân mình sẽ tạo ra những cơ hội để được đào tạo một cách có hệ thống không
Tất cả trẻ em đều là những người sáng tạo. Chúng làm ra được nhiều thứ mà bản thân chúng để tâm đến. Chúng tạo ra mọi thứ mà chúng có thể nghĩ ra, bằng đôi tay và bằng bất cứ thứ gì nằm trong khả năng thực hiện được.
Sau đó, chúng đến trường mẫu giáo, và chúng ta bảo chúng hãy học cách chờ đợi. Chờ cho đến khi tiết học bắt đầu, đợi cho đến khi tiết học kết thúc, đợi đến lượt chúng được chơi một món đồ chơi, đến lượt chúng nói, và đợi xếp hàng ăn trưa.
Trường trung học cũng là một bữa tiệc lớn được chờ đợi. Chờ bài kiểm tra, kết quả bài kiểm tra và nhận xét cuối năm của giáo viên. Chờ cho đến khi bạn có thể chọn môn học, chờ đợi con đường của bạn qua các giảng đường đại học, sau đó đợi cho đến khi bạn được chúc mừng và tuyên dương trong ngày tốt nghiệp của mình.
Không có gì ngạc nhiên khi không một ai yêu cầu thăng chức. Vào thời điểm chúng ta tìm được công việc đầu tiên của mình, chờ đợi là tất cả những gì chúng tôi có thể làm! Làm việc chăm chỉ, cúi đầu và im lặng. Một ngày nào đó, ai đó sẽ phát hiện ra bạn. Một nhà quản lý cấp cao. Một người cố vấn. Một đặc vụ Hollywood. Ngoại trừ ngày đó không bao giờ đến. Ngay cả khi nó xảy ra, cũng sẽ không thay đổi được một điều – việc của bạn là không bao giờ chờ đợi cơ hội đến với mình.
Công việc của bạn là tạo ra cơ hội mọi lúc mọi nơi.
Khi một con sư tử đói, nó sẽ đi bộ cho đến khi tìm thấy thứ gì đó để ăn. Khi chúng ta có một giấc mơ, chúng ta chỉ biết ôm lấy nó và chờ đợi.
“Khi tôi nghỉ hưu, tôi sẽ chăm sóc rất kỹ khu vườn của mình”, “Một khi tôi được thăng chức, tôi sẽ kiếm đủ tiền để bắt đầu công việc kinh doanh của mình”, “Khi bọn trẻ ra khỏi nhà, tôi sẽ viết cuốn sách của mình. “
Chúng ta thường mơ ước đến những thứ hoàn hảo mà chính bản thân ta thầm biết sẽ không bao giờ thành hiện thực, và sau đó chúng ta cảm thấy đỡ buồn hơn một chút vì không bao giờ phải nỗ lực để có thể thất bại.
Cuộc sống không phải là một lớp học. Không có gì xảy ra nếu bạn chỉ ngồi đó. Mỗi ngày là một bài kiểm tra, và câu hỏi đặt ra là bạn có thể làm được bao nhiêu phần trăm? Nếu sư tử không đứng dậy, nó sẽ bị ăn thịt. Ước mơ của bạn cũng vậy.
Không ai đến để cứu bạn. Không ai đưa cho bạn những thứ bạn mong muốn nhất. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi ai đó sẽ đến và cho họ những gì họ cần.
Nói về một người lười biếng, có tên là Aladdin, ngay cả một thần đèn cũng chẳng làm được gì. Thật kỳ lạ, một khi anh ta thấy cuộc sống nằm trong tay mình, anh ta sẽ không cần thần đèn nữa.
Ở đâu đó trên đường đi của cuộc đời, bạn sẽ phải tự cứu lấy mình.
Từ bỏ suy nghĩ chờ đợi của tôi là một trong những điều khó khăn nhất mà tôi từng làm. Tôi không thể nói cho bạn biết khi nào nó xảy ra và nó có lẽ vẫn đang tiếp diễn. Nhưng đến một lúc nào đó, tôi nhận ra rằng: Mọi cơ hội bạn đang chờ đợi là do bạn có thể tự tạo ra.
Bạn không cần nhà xuất bản để viết sách. Bạn không cần huấn luyện viên để học khiêu vũ. Điều bạn cần làm là đừng để việc chờ đợi sự giúp đỡ khiến bạn rơi vào trạng thái bị động.
Trong thời gian chờ nhà xuất bản, bạn có thể viết hai cuốn sách thay vì một cuốn. Trong khi sếp đang hà khắc với bạn, bạn cũng có thể bắt đầu một công việc mới. Ở đây không phải nói những điều tốt đẹp không mất thời gian, mà là những thay đổi lớn sẽ không thể tự nhiên mà xảy ra.
Cuộc sống chỉ cho chúng ta những thay đổi nhỏ, nhưng những điều đó là tất cả những gì chúng ta cần. Hôm nay, bạn đăng ký tham gia một chương trình tài năng. Ngày mai, bạn sẽ đăng ký cho một chương trình khác. Khi có ai đó mời bạn, bạn đến đó và cố gắng hết sức mình – và nếu bạn thất bại, bạn sẽ quay ngược lại cho việc đăng ký .
Chúng ta nghĩ rằng chi phí cơ hội là phần thưởng bị bỏ lỡ khi chỉ được chọn một trong hai lựa chọn, nhưng trên thực tế, đó là phần thưởng tổng hợp của tất cả các lựa chọn thay thế bị thiếu – ngay cả những lựa chọn mà chúng ta chưa nghĩ ra.
Bạn có thể đạt được điều gì trong thời gian mà bạn không dùng cho việc chờ đợi? Đó là câu hỏi thực sự, và thường thì bạn sẽ thấy những gì bạn đang chờ đợi không đủ lớn để ngăn cản bản thân bạn làm được những việc tốt hơn.
Đừng để những tin nhắn đến ngẫu nhiên quyết định cuộc sống của bạn. Đừng biến hạnh phúc của bạn thành trách nhiệm của người khác. Hơn hết, đừng chờ đợi.
Cơ hội sẽ tìm đến bạn, sẽ rất tuyệt vời khi nó xuất hiện, và không bao giờ là quá muộn để một mối quan hệ cũ được phát triển – nhưng nếu không có những điều trên, liệu bạn có nhận ra được những giấc mơ của bạn không tự nhiên mà đến trong cuộc đời này hay không.
Công việc của bạn không bao giờ thay đổi. Những việc đó đã hiện hữu kể từ khi bạn sinh ra, và nó sẽ như vậy cho đến khi bạn chết đi. Công việc của bạn là tạo ra cơ hội – bởi vì nếu bạn làm vậy, cho chính bạn và cho những người khác, cơ hội sẽ không bao giờ ngừng xuất hiện.