Tôi năm nay 65 tuổi và chỉ có 1 đứa con trai duy nhất. Con trai, con dâu và các cháu tôi đang ở Hà Nội. Còn vợ chồng tôi thì đang ở quê Hưng Yên.
Vợ chồng tôi đều là công nhân nhà máy nước trên địa bàn Hưng Yên đã về hưu. Dù lương hưu không cao nhưng chúng tôi cũng đủ sống. Con trai tôi từ nhỏ đến lớp 12 thì sống ở quê. Nhưng khi con vào đại học và lên Hà Nội học thì con sống học tập và làm việc ở Hà Nội.
Ảnh minh họa internet.
Thương con trai sau khi ra trường vẫn phải đi thuê nhà, nên ngày ấy tôi có dồn tiền mua cho con 1 căn nhà 50m2 với giá 1 tỷ. Không ngờ căn nhà ở vị trí đẹp, hiện nó đã lên giá 9 tỷ đồng.
Rồi cũng đến ngày con trai tôi lấy vợ, sinh con. Các con vẫn ở lại trong căn nhà này. Lâu lâu, vợ chồng tôi lên khám bệnh thì vào thăm các con các cháu rồi ở lại chơi 1-2 ngày. Các con vẫn đối xử với bố mẹ hết sức tình cảm.
Khi thấy cháu trai của tôi đã được 18 tuổi, thì con trai nhiều lần giục tôi sang tên căn nhà ấy cho cháu đích tôn hoặc cho con trai. Thực tế, tôi cũng có ý định như vậy. Nhưng mấy tháng trước, con trai tôi lại bảo tôi bán căn nhà ấy đi vì đang được giá. Sau đó cho nó tiền nó mua 1 căn khác ở trong ngõ và để chút tiền để đầu tư.
Nghe lời con trai, tháng 10 vừa rồi, tôi quyết định bán căn nhà trên với giá 9 tỷ đồng. Số tiền này tôi cho hết con trai để vợ chồng nó mua 1 căn biệt thự ở Gia Lâm với giá 5 tỷ. Còn 5 tỷ thì con trai đầu tư làm ăn và mua một căn nhà trong ngõ khác để cho thuê. Riêng tiền thuê căn nhà 5 tầng, 1 tháng con trai cũng thu về 15 triệu/tháng.
Căn nhà ở quê mà vợ chồng tôi đang ở, tôi cũng lập di chúc cho cháu trai. Còn mảnh vườn nhỏ 30m2 ở quê, tôi cũng di chúc cho cháu gái. Cứ nghĩ bố mẹ đã sống hết lòng vì các con cháu thì các con sẽ báo đáp lại. Nhưng không, từ ngày tôi bán nhà thành phố và di chúc cho 2 cháu nội hết đất đai, nhà cửa, thái độ của con trai, con dâu tôi thay đổi 180 độ.
Đặc biệt, Tết này dù quê tôi chưa dịch giã nhưng các con tôi ở Hà Nội cứ lấy cớ là đang dịch Covid hoành hành nên chúng không về nhà ăn Tết với bố mẹ. Chỉ có 2 đứa cháu nội 18 và 16 tuổi là nghĩ tới ông bà.
Chúng tự đi xe máy về quê ăn Tết với 2 ông bà. Chúng cũng ở lại cho đến khi hôm nhập học lại chúng mới lên thành phố.
Cuối tuần vừa rồi, bà nhà tôi lại bị tiền đình tái phát. Tôi đưa bà lên bệnh viện trên Hà Nội để khám. Khám xong, chúng tôi muốn rẽ vào nhà các con chơi để thăm cháu mà gọi hàng trăm cuộc cho con trai, con dâu không nghe. Đến tận nhà gọi thì cửa nhà đã khóa. Gọi cho 2 cháu thì cháu bảo đang theo lớp đi dã ngoại ở xa thành phố không về được.
Đứng ở dưới nhà con mà không vào được nhà các con, vợ chồng tôi tủi thân quá, lầm lũi dắt nhau ra về. Về già cứ tưởng sẽ được cậy con nhưng giờ tôi mới nhìn ra cái Tâm thật của con mình. Thật sự, là bố mẹ điều tôi mong mỏi nhất là các con cháu biết sống có đạo đức và hiếu thảo. Nhưng xem ra tôi không được hưởng cái phước ấy từ khi bán nhà và sang tên sổ đỏ đất cát cho các con cháu.
Tôi có nên đến luật sư để đề nghị lập lại di chúc không mọi người ạ?
Ảnh minh họa internet.
Bài viết thể hiện quan điểm của người viết.