Đỉnh cao ứng xử của kẻ trí tuệ: Nhìn thấu không nói, biết người không bình, hiểu lý không tranh

11

Nhìn thấu mà không nói, là cách hành xử thông minh vừa giúp giữ thể diện cho người khác, vừa khiến con người bạn càng trở nên tỏa sáng – ánh sáng từ nhân phẩm cao cả.

Bạn đã bao giờ gặp một người như vậy chưa:

Biết người khác có chuyện buồn, lại lấy nó ra làm chủ đề bàn tán với người khác. Thích dùng nhược điểm của người khác để làm “phong phú” chính mình.

Nếu chúng ta gặp những người như vậy, nhất định phải tránh xa. Làm người, nên học cách im lặng đúng lúc, đối xử với mọi người phải có chừng mực.

Nhìn thấu mà không nói, là một loại lương thiện

Tôi đã từng nghe một câu chuyện:

Đứa trẻ nọ cần tiền để đóng phí tham gia hoạt động ngoại khóa, nhưng gia đình không còn tiền. Vì thế, mẹ của cậu bé đã lấy hết can đảm đến nhà một người bạn, muốn vay chút tiền.

Nhưng khi đến nhà bạn, cô ấy lại xấu hổ không mở miệng hỏi mượn được nên đành phải chán nản bỏ về nhà.

Buổi tối, người bạn kia lại sang cho cô ấy một rổ thức ăn. Khi cô ấy mang thức ăn sắp xếp gọn gàng vào bếp thì phát hiện dưới đáy rổ có một phong bì, trong phong bì có một sấp tiền và tờ giấy.

Hóa ra sáng nay bạn cô ấy đã đoán được ý đồ đến nhà của cô ấy. Nhưng vì sợ cô ấy xấu hổ nên đã dùng cách này để giúp cô ấy giải quyết vấn đề cần thiết trước mắt.

Thực tế, ai cũng có nỗi khổ riêng. Khi chúng ta nhìn thấy nỗi khổ của họ, tốt hơn hết là lựa lời hoặc đừng nói ra thì hơn.

Những người có EQ cao sẽ không bao giờ đặt đối phương vào tình huống xấu hổ.

Như Hoàng Bột đã nói: “Có đôi lúc, cái gọi là EQ cao, thực chất là vì bạn không muốn làm tổn thương người khác mà thôi.”

Đối diện với khó khăn của người khác, đừng cười nhạo, cũng đừng lợi dụng cái khó của người ta mà mưu cầu trục lợi.

Nhìn thấu mà không nói, là cách hành xử thông minh vừa giúp giữ thể diện cho người khác, vừa khiến con người bạn càng trở nên tỏa sáng – ánh sáng từ nhân phẩm cao cả.

Biết người không bình, là một loại tu dưỡng

Khi còn học cấp ba, tôi từng gặp một người bạn cùng lớp, thú vui của cậu ấy mỗi ngày là ngồi lê đôi mách bàn tán về chuyện người khác.

Chính vì vậy, mà bạn cùng lớp dần tránh xa cậu ta.

Một lần nọ, khi cậu ta đang quen thói cũ, đứng dựa hành lang kể xấu về người bạn khác. Cùng lúc bạn học kia cũng đi ngang qua, sau khi nghe được liền dừng lại lớn tiếng nói:

“Cậu nói giỏi như vậy, suốt ngày cứ săm soi chuyện người khác rồi kể cho thiên hạ. Sao lúc kiểm tra không thấy cậu để ý tỉ mỉ như thế. Được vậy có phải thành tích đã bay thẳng lên trời rồi không?”

Cậu bạn này vừa nói xong, học sinh đứng xung quanh không nhịn được liền bật cười lớn.

Có câu nói rất hay: “Nếu không biết toàn cục, đừng vội bình luận.”

Nhưng thực tế nhiều người chỉ thường làm ngược lại.

Đôi khi, họ coi sự xấu hổ của người khác thành một câu chuyện phiếm, cười đùa bừa bãi. Nhưng lại không hề nghĩ đến hậu quả có thể gây ra cho người có liên quan.

Quen đánh giá người khác dựa trên cách nhìn phiến diện chính là một sai lầm lớn. Vì như vậy khiến chúng ta trở nên thiển cận, chỉ luôn nhìn từ một phía.

Thế nên trước khi nghĩ đến thiếu sót của người khác, tốt nhất hãy xem lại những việc mình đã làm.

“Bạn đã thực sự làm tốt chưa?”

Nếu câu trả lời là chưa, vậy hãy im lặng, cúi đầu bước đi trên con đường của riêng mình. Nói xấu người khác không giúp được gì cho bạn cả.

Giống như câu nói của nhà văn Hàn Hàn: “Nếu không hiểu, hãy im lặng. Bởi vì bạn không bao giờ biết được thứ người khác trải qua là gì. Nếu đã không hiểu, vậy tốt nhất càng phải im lặng.”

Biết nhưng không phán xét, không chỉ thể hiện sự tôn trọng với người khác, còn là cách biểu đạt trách nhiệm với bản thân.

Biết nhưng không tranh giành, là một loại trí tuệ

Tôi từng đọc qua một bài thơ, phần dịch nghĩa thế này:

“Tôi nhìn thấy người trong thế giới, mở miệng đều giảng đạo lý.

Tranh luận mãi càng không hợp lý.

Tranh nhiều ở Iraq, tranh ít ở bạn.

Nhưng cái nên tranh không tranh, cái không đáng lại đi tranh.”

Đa số người trưởng thành thường thích cạnh tranh nhau. Có người lấy đó làm động lực phát triển, có người lại lấy đó làm lý do chia rẽ…

Nếu là người thông minh, tuyệt đối sẽ không tranh cãi như thế.

Nhận thức bất đồng, càng tranh càng mâu thuẫn. Đẳng cấp khác nhau, khó mà thuyết phục. Kẻ mạnh không tranh bằng lời nói, nền tảng chiến thắng của họ là hành động.

Thế nên, thay vì lãng phí thời gian tranh cãi vô nghĩa, tốt hơn hết bạn nên giữ vững tâm thái, luôn là chính mình và thấu rõ bản thân cần nên làm gì?

Người có nội tâm kiên định trong lòng sẽ không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, bởi vì họ biết cuộc đời này thứ gì mới là quan trọng?

Như Shakespeare đã nói: “Lưỡi của bạn giống như một con ngựa đang chạy nhanh. Nó chạy quá nhanh thì sẽ cạn kiệt sức lực.”

Thay vì đợi cho đến khi tình huống không thể cứu vãn được nảy sinh trong tương lai, tốt hơn hết là bạn nên rèn luyện bản thân ngay từ bây giờ.

Học cách nhìn thấu đáo mà không cần nói ra, để lại chút riêng tư cho đối phương.

Học cách biết người nhưng không phán xét người, để nâng cao khả năng tu dưỡng của bản thân.

Học cách biết sự thật mà không tranh cãi, để tập trung vào những điều quan trọng.

SHARE