Chàng trai Sài Gòn về Tây Nguyên làm ‘người rừng’

25

ĐẮK NÔNG-Nơi vợ chồng An ở phải đi 10 km đường rừng mới tới, không điện nước, sóng điện thoại chập chờn, không 4G, wifi, chỉ có ngôi nhà gỗ bên hồ nước.

Sáng tháng 9 trời se lạnh. Hồ nước 3.000 m2 trước căn nhà gỗ lởn vởn sương mù. Đám hoa bách nhật, cúc chuồn, hướng dương đang nở rộ. Bữa nay, Thành An và Mỹ Thuận không lên rẫy như mọi khi. Họ ngồi bên bờ suối thưởng thức cà phê. Năm chú chó hiền lành nằm bên cạnh. Người và vật dường như bị nuốt chửng, nhường chỗ cho tiếng suối róc rách và hương cà phê nồng nàn.

Chuyện tình của Thành An và Mỹ Thuận, cùng 25 tuổi, đang sống tại xã Quảng Sơn, Đắk Glong, Đắk Nông, bắt đầu trong veo như cuộc sống đang có của họ.

Thành An và Mỹ Thuận rời Sài Gòn năm 23 tuổi để về rừng lập nghiệp. Ảnh: Tố Uyên.

Vừa vào Đại học Tài chính – Marketing, Thành An đã xao xuyến trước một cô bạn gái tên Mỹ Thuận trong kỳ học quân sự. Sau một lần nhắn tin làm quen không được trả lời, chàng trai đành chôn vùi tình cảm vừa chớm nở.

Bẵng đi ba năm không học chung, một lần nữa họ “va” vào nhau. Hôm ấy, Mỹ Thuận trốn tiết ra ngoài ngắm cảnh, trùng hợp lớp của An được nghỉ. Thấy cô bạn từng thầm thương trộm nhớ ngồi một mình, An bước đến làm quen. Trò chuyện với nhau, cô gái ấn tượng vì cậu bạn có nước da đen và cười rất duyên, hài hước. Dần dần qua những buổi đi chơi, leo núi… tình yêu của họ tiến triển.

Từ lúc mới yêu, Thuận hay nói với An về ước mơ có một ngôi nhà gỗ, một khu vườn và sống cuộc đời tự nhiên. An không hứa hẹn gì, nhưng cậu hay nói với gia đình và bạn bè là sẽ cùng cô thực hiện ước mơ ấy.

Tốt nghiệp ra trường, cả hai đều có việc làm ổn định đồng thời kết hợp cùng một người bạn quê Lâm Đồng kinh doanh hạt mắc ca. Việc kinh doanh khá thuận lợi vì hàng bán chạy, thậm chí không kịp đáp ứng đơn hàng của khách. “Bọn mình ngồi lại nói chuyện thì cùng đi đến mong muốn có một mảnh đất xây dựng trang trại, chủ động nguyên liệu và kiểm soát chất lượng. Nhưng để có tiền mua đất ở độ tuổi như bọn mình thì khá khó khăn, vả lại tiền cũng đang đổ vào hoạt động kinh doanh hết cả”, Thành An chia sẻ.

Bà Nguyễn Thị Dung, mẹ của An là người chứng kiến sự trưởng thành trong tình yêu của đôi trẻ. Khi hai con kinh doanh, người mẹ thường cho lời khuyên. Tuy nhiên, lúc con trai thuyết phục đầu tư làm trang trại, bà không đồng ý, An mất cả tháng để trình bày kế hoạch chi tiết, cam kết chia lợi nhuận rõ ràng và thuyết phục ba mẹ.

“An là đứa đã quyết gì thì phải làm cho bằng được. Nhìn thấy phương án của hai con khả quan, tôi tin con đủ bản lĩnh nên cuối cùng đã ủng hộ”, bà Dung chia sẻ.

Video: Cuộc sống trong rừng của chàng trai Sài Gòn và vợ

Người hâm mộ trên mạng xã hội ví nơi ở của An và Thuận đẹp như “tuyệt tình cốc”.

Quá trình tìm mua đất gian nan. Sau nhiều ngày tìm kiếm, đôi trẻ tìm được một miếng đất 10 hecta. 3h sáng một ngày cuối năm, An và Thuận xuất phát từ Sài Gòn vượt quãng đường chừng 250 km, nhưng gần đến nơi thì chủ đất hủy hẹn. Bơ vơ giữa miền đất lạ, họ đành chạy xe qua nhiều làng xã, thấy ai treo biển bán đất cũng vào xem. Đến nhập nhoạng tối, cả hai mới quyết định chạy về nhà ở Lâm Đồng.

Tuần sau đó, họ tìm được một mảnh đất khác, cũng rộng 10 hecta. Từ trung tâm xã Quảng Sơn vào đến nơi hơn 10 cây số, hai bên chủ yếu là rừng. “Ngay khi nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ xinh cạnh hồ nước, hai đứa mình đã cảm thấy đó chính xác sẽ là nơi mình ở nên quyết định mua luôn”, Thành An cho hay.

Sau bữa tiệc cuối năm 2018, Mỹ Thuận bỏ lại chiếc đầm đỏ, đôi giày cao gót, An cũng bỏ lại bộ vest, đôi giày đen. Họ mang vài chiếc quần jean, áo thun đơn giản, cùng chú chó Lucky mà An cứu được trong thùng rác, rời Sài Gòn về “miền đất hứa”. “Cả đời này chắc mình không thể quên được đêm đầu tiên về đây. Giường chưa có, chăn chiếu cũng không, hai đứa phải ngủ dưới sàn nhà. Đó là cái đêm lạnh nhất trong cuộc đời”, Thuận kể.

Mỹ Thuận từng có mức lương chính 15 triệu đồng/tháng, bên cạnh 2 công việc freelance, Thành An là “cậu ấm” chưa từng làm việc chân tay, nhưng với đam mê làm nông nghiệp sạch và cuộc sống điền viên, họ đã bỏ phố về rừng. Ảnh: Nhân vật cung cấp.

Trang trại của họ cách nhà hàng xóm gần nhất nửa cây số. Ở đây không có điện lưới mà phải dùng máy thuỷ điện nhỏ nên chỉ đủ dùng để thắp sáng, nước dẫn từ suối về, sóng điện thoại chập chờn, không có 4G, rắn rết, bọ cạp… thì gặp thường xuyên. Những ngày đầu chưa lắp điện nên đôi trẻ thắp sáng bằng đèn cầy. Đường nước cách nhà hàng km, phải đi đường rừng khó nên nhiều hôm mất nước họ phải chịu không tắm.

Vườn đã khoảng 2 hecta cà phê, 100 gốc mít, còn lại khoảng 4 hecta đất trống. Năm qua An và Thuận trồng thêm 2 hecta mắc ca, 1.000 gốc chuối. Từ nhà ra rẫy phải đi xe máy. Mảnh đất trồng cây trơ trụi, hai thanh niên chỉ quen gõ bàn phím, ngồi trong máy lạnh nay phải làm việc dưới nắng, mệt quá cũng chỉ biết núp dưới cỏ tranh trú tạm.

“Nhiều lúc lao động mồ hôi đầm đìa, hai đứa ngồi phịch xuống đất chẳng nói với nhau câu nào. Có hôm làm tới tối om, một tay cầm đèn pin điện thoại, tay kia vẫn trồng cây, tưới nước”, Thuận chia sẻ thêm.

Mỹ Thuận xuất thân trong gia đình nông thôn nên nhanh quen với lao động chân tay. Nhưng An là “cậu ấm” đúng nghĩa. Ngày đầu cầm cái cuốc, tay cậu sưng phồng, lưng ê mỏi. Làm được một ngày thì phải nghỉ mất hai ngày. “Có lúc ngồi nghĩ nếu giờ này mình ở Sài Gòn chắc đang nhâm nhi ly trà sữa mát lạnh. Sao giờ mình lại ở đây, kéo 300 bao phân chuồng đi rải khắp vườn, người vừa hôi vừa bẩn thế”, An kể.

Bà Dung lên thăm hai con vào một ngày tháng 4 mưa rả rích. Người mẹ thấy hai con mặc đồ dính đầy mủ cây, nón lá, lúi húi trong bếp củi xa nhà, mặt lấm lem. Bà khóc rấm rứt, cố thuyết phục hai đứa “đừng chịu khổ nữa, về Sài Gòn với mẹ”.

Người dân xung quanh biết chuyện đôi trẻ bỏ xó hai bằng đại học, thu nhập trên 20 triệu đồng mỗi tháng thì bảo “khùng điên”. Người không hiểu còn hoài nghi lý do họ về vườn.

Song, sự vất vả, thiếu tiện nghi và phải tự bươn trải kinh tế trong 1,5 năm về vườn không làm đôi trẻ xao lòng. Lần đầu tiên họ hoài nghi và yếu lòng thật sự là lúc đàn chó bị bệnh.

Ngày đó một chú chó ốm. Họ chạy xe 40 km ra thành phố chữa. Sáng hôm sau bác sĩ báo tin nó chết rồi. Trên đường đi ra đón về, đôi trẻ vừa đi vừa khóc. Ngày tiếp theo, hai chú chó khác lại lây bệnh. Từ lúc về rừng, họ chỉ có đàn chó làm bạn chia sẻ. May mắn sau đó hai chú chó được cứu.

Đôi uyên ương chụp ảnh cưới bên cây gỗ cạnh nhà. Họ vừa làm đám cưới sau 4 năm yêu, luôn có nhau trên hành trình trải nghiệm, trưởng thành. Ảnh: Tố Uyên.

Sau 1,5 năm về vườn, đến nay nay vườn rau và hoa trái quanh nhà nhiều hơn trước, đáp ứng được một phần nhu cầu của đôi trẻ. Hai hecta cà phê thu được 1,5 tấn quả, chỉ bằng 1/4 so với chủ trước vì canh tác theo theo phương thức hoàn toàn không hóa chất, không thuốc bảo vệ thực vật, song cũng tạm đủ cho họ chi trả cuộc sống. Ngoài cà phê, họ cũng có thêm xà bông, dầu gội handmade.

Trên khu đất của họ vẫn còn một mảnh đất bằng phẳng, tươi tốt bên bờ suối, đang trong quá trình phục hồi đất. Nơi này họ dự định sẽ trồng thảo mộc và hương liệu để chế biến các sản phẩm làm đẹp.

Bà Dung lần thứ hai lên thăm con cũng xắn tay lên ra vườn nhổ cỏ, trồng rau. Về lại Sài Gòn bà gom thùng xốp để bắt đầu trồng rau trên sân thượng chật hẹp. “Đến tuổi này cũng chẳng mong cầu điều gì, chỉ cần có thực phẩm tươi ngon, không khí mát mẻ là vui rồi”, bà nói. Vợ chồng bà quyết định sắp tới sẽ bỏ phố về vườn cùng hai con.

Còn Thành An và Mỹ Thuận, sau 500 ngày về vườn, họ ít tiền hơn, da đen hơn nhưng sống vui cười nhiều, bớt phán xét và có mục tiêu sống rõ ràng. Đôi trẻ vừa tổ chức đám cưới nhỏ vào ngày 8/8. Khi dịch qua, họ sẽ mời bạn bè về thăm “tuyệt tình cốc” của mình.

Phan Dương

SHARE