Làm 10 năm, lương vẫn chỉ ở mức 7 con số: điều nào đã khiến cuộc đời bạn mãi dậm chân tại chỗ?

28

Có khả năng chịu đựng áp lực chính là tiêu chí hàng đầu của một nhân viên tốt. Họ tuyệt đối không vì cảm xúc nhất thời hay khó khăn mà từ bỏ mục tiêu.

Có rất nhiều người đi làm trên 10 năm nhưng vẫn chỉ sở hữu mức lương 7 con số.

Mỗi ngày, họ đều sợ mất việc trong khi bản thân phải gánh một món nợ lớn. Tóc thì cứ rụng dần, vết nhăn thì ngày một nhiều lên, nhưng tiền lương vẫn không thể tăng. Mức lương 7 con số từng là mơ ước của chúng ta những ngày chập chững bước vào đời. Nhưng sau 10 năm, nếu mức lương vẫn là 7 con số thì đúng là thảm hoạ.

Thường thường, nhân viên có thói quen oán trách các ông chủ keo kiệt và thích bóc lột sức lao động. Còn ở góc nhìn ông chủ, nhân viên đòi mức lương và chế độ đãi ngộ không tương xứng với hiệu quả làm việc.

Nhân viên tốt là người có tinh thần thép

Một người bạn làm trong lĩnh vực nhân sự than rằng, giới trẻ bây giờ thật là non kém. Chuyện là cậu ấy có nhận một nhân viên thực tập vào làm việc. Người nhân viên ấy lại có một trái tim mong manh dễ vỡ. Cậu chỉ cần hơi cao giọng một chút, cô bé thực tập ấy đã nước mắt ngắn dài. Bởi vậy, cho dù cô bé ấy thường xuyên gặp sai sót trong công việc, cậu cũng rất ngại phê bình.

Cậu đang cần gấp một tài liệu, giục cô đi photo. Máy in khi ấy lại đang hỏng, cô luống cuống hệt như người đang ngồi trên đống lửa. Không biết làm thế nào, cô khóc rưng rức như một đứa trẻ, nào biết những giọt nước mắt ấy đã làm tiêu tan cơ hội được làm nhân viên chính thức của mình.

Có rất nhiều người suy sụp trong những tình huống tưởng chừng như rất bình thường này. Họ không thể chịu đựng áp lực nên chỉ biết òa khóc hay hờn dỗi. Nước mắt có thể làm cảm xúc tiêu cực trong họ nguôi ngoai, nhưng cũng cuốn trôi luôn cơ hội để họ được người khác nhìn nhận với đúng năng lực của mình.

Một nhân viên trưởng thành là người không mất bình tĩnh vì những chuyện như vậy. Tâm lý họ đủ vững để chống lại những cảm xúc tiêu cực. Cho dù có ấm ức đến đâu, họ cũng không bao giờ bị quật ngã.

Bộ phim “Thư ký Kim sao thế?” là một bức tranh phản ánh chân thực đời sống dân công sở. Sếp là người luôn cho bản thân mình là đúng, tính tình thì khó ưa. Một câu nói của sếp cũng đủ làm cho nhân viên sống dở chết dở. Nhưng thư ký Kim với tinh thần thép đã nhẫn nhịn 9 năm trời. Dần dần, cô chiếm giữ một vị trí quan trọng không thể thay thế. Bí quyết của thư ký Kim chỉ đơn giản là im lặng và mỉm cười.

Mỗi ngày, thư ký Kim phải thức dậy đi làm vào lúc 6 giờ. Cô bị dị ứng phấn hoa, lại thường xuyên được sếp sai đi mua hoa. Thư ký Kim phải học đủ thứ tiếng để có thể giao tiếp với khách hàng đến từ khắp mọi nơi.

Dù chuyện gì xảy ra, thư ký Kim vẫn luôn giữ nụ cười thường trực trên môi. Không biết thắt cà vạt, cô tập thắt với cây treo quần áo ở khách sạn. Không biết ngoại ngữ, cô thức thâu đêm để học tiếng Anh. Thư ký Kim không muốn làm giám đốc mất mặt vì mình.

Những nhân viên như vậy, ai mà chẳng muốn giữ bên mình? Có khả năng chịu đựng áp lực chính là tiêu chí hàng đầu của một nhân viên tốt. Họ tuyệt đối không vì cảm xúc nhất thời hay khó khăn mà từ bỏ mục tiêu.

Viện cớ biện minh là việc làm vô ích

Chốn công sở tàn khốc nhưng cũng rất công bằng. Khi bạn làm sai, bạn phải chịu trách nhiệm, bởi cấp trên chỉ tin vào kết quả, chứ tuyệt không để tâm đến quá trình. Việc kiếm cớ biện minh cho lỗi lầm của bản thân được coi là vô ích. Cho dù bạn vụng chèo khéo chống đến đâu, trong mắt của sếp bạn cũng chỉ là kẻ làm hỏng việc.

Trong Hoan lạc tụng, Quan Thư Nhĩ tốt bụng cùng san sẻ công việc với một đồng nghiệp khác. Trong bản báo cáo, dữ liệu của đồng nghiệp nhập vào bị sai sót nhưng giám đốc chỉ nhìn vào chữ ký của Thư Nhĩ mà quy hết trách nhiệm cho cô. Trong khi cô bị sếp mắng cho một trận và phải tăng ca, người đồng nghiệp kia vẫn bình an vô sự. Thư Nhĩ do quá ấm ức nên chỉ biết tìm An Địch tâm sự. An Địch không những không an ủi mà còn bắt cô phải kiểm điểm lại thái độ làm việc. Ai bảo bút sa gà chết, thói đời xưa nay vẫn thế.

Tập đoàn Alibaba phân cấp nhân viên theo 4 nhóm: minh tinh, chó hoang, bò vàng và thỏ trắng. Minh tinh là nhóm nhân viên tài đức vẹn toàn. Chó hoang là những người có tài mà không có đức. Bò vàng là nhóm người năng lực kém hơn nhưng lại chịu khổ được. Thỏ trắng là nhóm có đức nhưng không có tài.

Các nhà lãnh đạo luôn khuyến khích và ưa thích sử dụng nhân sự thuộc hai nhóm Minh tinh và Bò vàng. Ngược lại, họ sẽ hạn chế sử dụng nhóm Chó hoang. Một nhà lãnh đạo giỏi sẽ không bao giờ dùng người ở nhóm Thỏ trắng.

Khi công ty đã lớn mạnh, nhóm Thỏ trắng sẽ là đối tượng làm tổn hại đến lợi ích công ty nhiều nhất. Thỏ trắng cần cù siêng năng, yêu công ty, nhân cách ổn. Chỉ có điều họ làm việc mà không có hiệu quả. Họ chiếm chỗ của người mới và khiến các nhân viên có thực lực cảm thấy ức chế và bất mãn. Nhiều nhà lãnh đạo vì thương tình mà cứ giữ họ ở lại. Đợi đến khi Thỏ trắng leo lên lão làng thì ngày tàn của công ty cũng sắp đến.

“Hoa hậu thân thiện” chỉ làm hỏng việc

“Hoa hậu thân thiện” được coi là loại nhân viên “toxic” nhất hiện nay. Tôi cũng đã từng gặp loại đồng nghiệp kiểu này. Cậu ta nhạc nào cũng nhảy, người nào cũng chơi. Đối với công việc, cậu ta thường nói nếu có thể thoải mái một chút thì sao cứ phải khổ đến vậy? Mọi thứ chỉ làm ở mức phiên phiến, không bao giờ chịu hết mình.

Loại người này cho đi hội hè xã giao thì như cá gặp nước. Nhưng trong công việc, họ luôn đem tới phiền phức và sẽ là một trong những người đầu tiên bị sa thải khỏi công ty. Hãy nhớ rằng bạn đến đây để làm việc chứ không phải để kết bạn. Người giỏi kết giao, tán gẫu mà không có khả năng làm việc thì không bao giờ có số phận tốt đẹp nơi công sở.

Nhiều người nghĩ làm sale là phải nhanh nhạy, linh hoạt và vô cùng quảng giao. Thực tế không phải như vậy. Hiền là một nhân viên sale tài năng nhất nhì trong ngành bất động sản. Nhưng thái độ làm việc của cô trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của mọi người. Ở công ty, cô chỉ chăm chú làm việc với cái máy tính, không thích tám chuyện với đồng nghiệp. Hiền luôn đặt ra những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với bản thân. Cô ấy không cho phép cấp dưới làm ăn hời hợt, thiếu trách nhiệm. Những nhân viên làm việc vật vờ, chỉ chờ đến giờ về sẽ sớm bị cô thẳng tay sa thải. Cô ấy càng không thể chấp nhận dáng vẻ yếu đuối, gặp chuyện khó là nản của các nhân viên mới đến. Vì vậy, cô ấy luôn là nỗi ám ảnh đối với cấp dưới, nhưng lại là người đáng tin trong mắt ông chủ.

Bạn không cần làm cho tất cả mọi người đều phải yêu quý mình. Bạn phải dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình để leo lên. Đời nay làm gì có chuyện “ngu si hưởng thái bình” hay “sống lâu lên lão làng” nữa đâu.

Nói nhiều như vậy, chỉ là muốn nhắc nhở bạn hãy tự nhìn lại bản thân. Khi mới đi làm, nghèo thì có thể chấp nhận được. Nhưng khi đã đi làm 10 năm, bạn vẫn nghèo thì bạn phải tự kiểm điểm lại chính mình.

Chuyện đi làm nhiều khi bất công và cũng không ít chuyện chẳng may. Nhưng bạn nhất định phải tỉnh táo, đừng há miệng chờ sung. Sẽ chẳng có thành công nào ngẫu nhiên từ trên trời rơi xuống. Bạn cần phải đủ xuất sắc để chinh phục thế giới này.

Nguồn: http://toquoc.vn/lam-10-nam-luong-van-chi-o-muc-7-con-so-dieu-nao-da-khien-cuoc-doi-ban-mai-dam-chan-tai-cho-52020198164320849.htm

SHARE