Người Hoa cảm thán sau 10 năm di cư đến Mỹ: Rốt cuộc tôi tới Mỹ là vì điều gì?

20

 

Mới đây, có rất nhiều tài khoản Wechat chia sẻ bài viết “Người Hoa cảm thán sau 10 năm di cư đến Mỹ: Rốt cuộc tôi tới Mỹ là vì điều gì?” đã thu hút rất nhiều người Hoa hưởng ứng, nhiều Hoa kiều cho rằng những điều tác giả nói khá là chính xác.

Nội dung bài viết như sau:

Đối với người Trung Quốc, chữ số “thập” có ý nghĩa đặc biệt, bởi vì ở một mức độ nào đó, nó thể hiện tính toàn vẹn, cũng vì vậy mà có cách nói “thập toàn thập mỹ”. Còn đối với người Hoa tha phương xứ người thì 10 năm cũng là một giai đoạn rất tiêu biểu, bởi vì đã trải qua giai đoạn mù mịt khi di cư đến một vùng đất mới, cũng đã bỏ đi những sự “hư vinh nội tại” của người mới di cư đến Mỹ để có thể hiểu và đánh giá cuộc sống của Mỹ một cách khách quan hơn.

Ban đầu khi tôi lựa chọn di cư đến Mỹ, ngoài yêu thích môi trường thiên nhiên tuyệt vời của Mỹ cũng như những ưu thế được nhiều người công nhận như môi trường làm ăn, nền tảng giáo dục tốt, chính sách phúc lợi hoàn chỉnh… thì còn 2 nguyên nhân quan trọng:

Một là, trong lòng tôi, Mỹ là “quốc gia cơ hội” phù hợp với mình nhất, lý tưởng về sự nghiệp của tôi hẳn sẽ dễ thực hiện hơn khi ở Mỹ.

Thứ hai, có không ít bạn học và bằng hữu đều đến Mỹ và lựa chọn ở lại, khi ấy tôi có chút cố chấp nghĩ rằng người khác ở lại Mỹ được, thì tôi cũng có thể ở lại được.

10 năm trôi qua, lý tưởng sự nghiệp của tôi đã thực hiện được 70%, còn những sự hư vinh và cố chấp trước đây đã biến mất hoàn toàn theo thời gian, cuộc sống ở Mỹ cũng khiến tôi trở nên cao cấp hơn và cũng không hề mạ lớp vàng nào lên hộ chiếu của tôi cả.

I. Những điều tốt đẹp rõ ràng dễ dàng nhìn thấy của nước Mỹ

Có người nói rằng đời thứ nhất hy sinh di cư đến Mỹ để xây dựng đời thứ hai và đời thứ ba mới đạt được thành tựu.

1. Phương diện giáo dục

Là “thế hệ di cư đầu tiên”, tài nguyên giáo dục cho con cái thật sự là yếu tố quan trọng để tôi cân nhắc đến việc di dân khi đó. Trước đây có rất nhiều bạn bè hỏi tôi trình độ giáo dục của Mỹ cao đến mức nào? Cao ở chỗ nào? Thật ra cứ nhìn mục tiêu mỗi học kỳ của các giáo viên ở Mỹ là sẽ nhận ra rằng, nội dung mà trẻ phải học trong một tuần ở Trung Quốc đủ để trường học ở Mỹ dạy cả một học kỳ.

Trường lớp của Mỹ không xem trọng việc học sinh học được bao nhiêu bài văn, giải được bao nhiêu đề toán, họ xem trọng việc để trẻ làm chính mình và vui vẻ với điều ấy nhằm khiến trẻ tự dùng lối suy nghĩ của mình để tìm hiểu vấn đề, giải đáp vấn đề. Tôi nghĩ rằng đây mới là ý nghĩa thực sự của việc giảng dạy phù hợp với năng khiếu, trình độ.

2. Môi trường thiên nhiên

Môi trường thiên nhiên của Mỹ cũng là điều quá rõ ràng, tuy vẫn có ô nhiễm, ít nhất cũng còn trong phạm vi kiểm soát được, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu sáng bãi biển là việc hết sức bình thường.

3. Cơ hội phát triển

Về cơ hội công việc và phát triển, nước Mỹ cũng rất mở cửa và bình đẳng, vì vậy chỉ cần có lý tưởng thì sẽ có hy vọng thực hiện. Dù vậy, một người Hoa không có thân phận, không có kỹ năng tay nghề mà muốn tay trắng lập nghiệp ở Mỹ thì phải đối diện với rất nhiều khó khăn, tuy không cần phải đối mặt với thiệt thòi giai cấp như ở Trung Quốc, nhưng để vượt qua được khoảng cách để tự khẳng định mình cũng không dễ dàng.

4. Y tế

Ngoài ra, y tế của Mỹ quả thật rất đắt đỏ, nhưng đối với những ai có bảo hiểm y tế, dù là bản thân hay người nhà cũng đều có thể đảm bảo bạn có khả năng được chữa trị khi bị bệnh, không đến nỗi phải lựa chọn từ bỏ sự sống vì không chữa nổi bệnh. Bên cạnh đó, an toàn thực phẩm, sự tự do về cả thể chất và tinh thần, tiêu dùng được đảm bảo, giá nhà rẻ… cũng là những ưu thế của Mỹ.

II. Cái giá khi di dân đến Mỹ

Cái giá khi di dân đến Mỹ cũng không thể xem nhẹ được.

Trong 10 năm di dân, “ được” và “mất” là bằng nhau, có được sự tự do và thoải mái mà mình muốn, nhưng cũng phải trả cái giá mất đi tình thân. Nếu muốn đoàn tụ với người thân ở quê nhà một lần, các loại phí cộng lại chắc chắn là một khoản rất lớn, sự thiếu thốn tình thân và khoản tiền rất lớn phải tiêu để đoàn tụ đều khiến người ta “nuốt không trôi”. Và điều đau lòng nhất đó là khi cha mẹ qua đời, ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối bạn cũng không có, bạn sẽ phải hối tiếc đến cuối đời.

“Sự loạn lạc của nước Mỹ” đã được tuyên truyền rộng rãi (ở quốc nội), rất nhiều người hoài nghi địa vị của người Hoa ở Mỹ. Cá nhân tôi cảm thấy chế độ và pháp luật của Mỹ đều không phân biệt đối xử, nhưng do nguyên nhân lịch sử và vấn đề tình cảm cá nhân, người ta cứ nhìn vấn đề bằng ánh mắt thành kiến, điều này có thể hiểu được.

Nói chung, nếu có khả năng sống ở một nơi có trị an tốt, thì tỷ lệ bị phân biệt đối xử, bị trộm cắp, bị ức hiếp cũng giảm đi rất nhiều. Vì vậy, khi tôi đưa ra phán đoán ban đầu về một quốc gia, có nhiều khi là phán đoán chủ quan dựa trên điều kiện khách quan của bản thân.

Có người cảm thấy ngồi dùng canh trong quán nhỏ ở góc phố là hạnh phúc nhất, có người nghĩ rằng uống cà phê trong cửa hàng Starbucks đầy ánh nắng là hạnh phúc nhất, còn có người thì cho rằng uống rượu trong quán bar đèn xanh đèn đỏ là hạnh phúc nhất. Thật ra thì rốt cuộc đều là sự lựa chọn và cảm nhận cá nhân. Vì vậy, ở Trung Quốc cũng tốt, ở Mỹ cũng được, khi bạn có thể lựa chọn và có khả năng lựa chọn sống cuộc sống mà mình muốn ở nơi mà bạn luôn hướng đến là hạnh phúc nhất.

Ngọc Trúc

SHARE